Đậu Đậu nói hùng hồn, Diệp Tinh Trạch lập tức bị tẩy não, “Được! Con sẽ đi làm.”
Sau đó đến điện thoại cũng không kịp tắt, ném lên giường chạy ra ngoài, “Anh hai, anh hai! Đao hạ lưu nhân!”
Diệp Tinh Thần dụi ấn đường, biểu thị mình có chút mệt mỏi. Cái tên tay trần chân trần, quần hoa cộc, tóc tai bù xù này thật sự là em trai ruột của anh sao? Chắc chắn không ôm nhầm ở bệnh viện về chứ?
“... Tinh Trạch, anh đang bàn chuyện công việc.”
Người đối diện chính là cha của La Chính Hi, thấy Diệp Tinh Trạch tới thì lập tức cúi người xin thứ lỗi, “Diệp nhị thiếu, thật sự xin lỗi. Chính Hi nhà chúng tôi không hiểu chuyện, tôi ở đây xin lỗi cậu.”
“Ấy ấy ấy, ông ngàn vạn lần đừng quỳ với tôi. Tiểu gia tôi vẫn muốn sống thêm năm trăm năm nữa.”
Diệp Tinh Trạch gọi người đàn ông trung niên đang định quỳ xuống lại, gãi đầu rất tự giác ngồi lên bàn làm việc của anh hắn.
Diệp Tinh Thần nhún vai không biết làm sao, “La tiên sinh, ông cũng nhìn thấy rồi đấy, em trai tôi luôn không hiểu chuyện. Nhưng hết cách rồi, nếu nó đã nói ra, người làm anh như tôi không thể nói không. Dẫu sao tôi cũng chỉ có một đứa em trai.”
“Diệp tiên sinh, cậu không thể làm như vậy được? La gia chúng tôi cậu cũng biết đấy, làm việc từ trước đến giờ không có sơ suất gì cả.”
“Ông nói hình như cũng có chút đạo lý.” Diệp Tinh Trạch đung đưa chân, “Nếu không chúng ta tiếp tục hợp tác đi?”
Diệp Tinh Thần, “...”
La Đại Lâm, “Được được.”
“Đáng tiếc nhà các ông cái gì cũng tốt, chỉ có con trai quá não tàn thôi.”
La Đại Lâm xấu hổ, “Nhị thiếu nói đúng.”
Mặc dù ông ta không rõ con trai ông ta rốt cuộc não tàn chỗ nào, nhưng lúc này ông ta cũng chỉ có thể nói theo Diệp Tinh Trạch thôi. Số phận của La gia bọn họ chính là dựa vào một câu nói của tên tiểu ma đầu này. Đừng nói tên tiểu ma đầu này nói con trai ông ta não tàn, cho dù nói con trai ông ta thiểu năng ông ta cũng đáp lời.
Diệp Tinh Thần không hiểu cậu muốn làm gì, cau mày mặc cậu càn quấy. Diệp Tinh Trạch hài lòng nhìn La Đại Lâm một cái, cố làm ra vẻ từng trải gật gù đắc ý, “Ông nói xem, với tiềm lực của La gia các ông, tương lai mười năm cậu ta lấy một người tiếng tăm hoàn toàn không có vấn đề gì. Sao lại nghĩ không thông treo cổ trên cái cây xiêu vẹo như thế chứ?”
La Đại Lâm kinh hãi, vừa rồi Diệp nhị thiếu nói cái gì? Tiềm lực của La gia? Tương lai mười năm? Chẳng lẽ cậu ta cảm thấy La gia bọn họ trung thực đáng tin có thể trọng dụng lâu dài sao? Thế thì quá tốt rồi, ôm lấy cái đùi lớn Diệp gia, La gia bọn họ coi như phát đạt rồi!
La Đại Lâm vui vẻ, vội vàng gật đầu, “Nhị thiếu nói đúng, tôi trở về sẽ dạy dỗ tên tiểu tử thối kia. Nhất định kêu nó đá Nhị tiểu thư của Kim gia đó đi.”
Chuyện lần này đều là do Kim San. Nếu không phải cô ta chọc vào Diệp Tinh Trạch, La gia cũng sẽ không bị liên luỵ. Hơn nữa Kim gia đã trên bờ vực phá sản rồi, Chính Hi cưới Kim San, đối với La gia cũng không có chút lợi ích nào cả.
Diệp Tinh Trạch gây chuyện xong, lại bắt đầu giả bộ làm người tốt.
“Thanh niên mà, dám yêu dám hận. Điểm này tôi vẫn rất tán thưởng. Ông không cần dồn hết tâm trí mắng cậu ta đâu. Ngày khác tôi đưa cậu ta đi vũ hội chơi, đảm bảo cậu ta lãng tử quay đầu.”
Câu này nghe vào trong tai Diệp Tinh Thần chính là: Ha ha tiểu tử thối này lại muốn chỉnh người rồi.
Nghe vào trong tai La Đại Lâm lại thành lời hứa.
“Vâng, vâng, tôi hiểu tôi hiểu.”
“Cũng không còn chuyện gì khác nữa, ông về đi, làm việc tử tế đừng có để xảy ra sai sót gì, nhớ là nhất định đừng mắng cậu ta biết chưa?”
“Tôi biết rồi biết rồi.”
Thấy La Đại Lâm đội ơn khom người lui ra ngoài, Diệp Tinh Thần lắc đầu, “Đi thay quần áo đi, lát nữa đi đánh golf với ông nội.”
Diệp Tinh Trạch nhảy xuống, “Vâng!”