Kim San thấy Đậu Đậu nhìn cô ta thì khó khăn đưa tay về phía cô, “Cứu... mau cứu em, chị ơi, xin chị, mau cứu em...”
“Tự làm bậy, không thể sống. Nếu như cô không nuôi con quỷ nhỏ đó thì cũng sẽ không như vậy.”
Đậu Đậu nghĩ, người đáng trách quả nhiên cũng có chỗ đáng thương. Sau đó cô xoay người, dứt khoát kiên quyết rời đi. Cô sẽ ra tay cứu đứa bé kia, nhưng sẽ không ra tay cứu Kim San. Kim San có ngày hôm nay, tất cả đều là do cô ta đáng đời. Hơn nữa cô cũng không cứu được cô ta. Không chỉ có cô, mà không ai có thể cứu được. Cho dù là Lạc Lê thì cũng chỉ có thể bắt con quỷ nhỏ hại người kia, tiện thể siêu độ cho cô ta mà thôi.
Mỗi ngày cô ta lấy máu nuôi quỷ, con quỷ nhỏ đó sớm đã gắn bó với cô ta đến mức không thể phân ra nữa, cho nên cho dù đứa bé của cô ta có giữ được hay không thì cô ta cũng không thể thoát khỏi con quỷ nhỏ đó được.
Đây là cái giá khi đã bán đứng linh hồn cho ma quỷ.
Đứa bé kia vốn vô tội, nếu không có gì bất ngờ thì có thể bình yên được sinh ra. Con quỷ nhỏ đó thích đứa bé kia, sẽ không dễ dàng làm thương tổn đứa bé. Cho nên nó chỉ quấn lấy Kim San, chỉ cần không gặp nguy hiểm thì sẽ không làm đứa bé kia bị tổn thương.
Nhưng bây giờ nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, trực tiếp tóm đứa bé vô tội nhất ra ngoài.
Đậu Đậu không nhịn được lắc đầu thở dài, cảm thấy Bạch Linh thật sự là đủ lắm rồi. Không chỉ có Đậu Đậu mà Lạc Lê cũng cảm thấy như vậy.
Từ nhỏ hắn đã không thích Bạch Linh rồi, cảm thấy cô ta kiêu căng ngang ngược cố tình gây sự. Sau đó đến chùa Chân Vũ nhiều năm, đến lúc gặp lại, hắn còn tưởng rằng cô ta đã trưởng thành chững chạc. Hơn nữa Bạch Chỉ Sư Thái cũng đến tìm hắn mấy lần, vẫn luôn nói là Bạch Linh tốt, hắn không có cách nào, nên cũng chỉ có thể để cô ta ở lại Cục bắt yêu.
Lần trước hắn đuổi Bạch Linh đi, dùng lí do là không phục tùng mệnh lệnh. Đương nhiên lí do như vậy sẽ không thể thuyết phục được Bạch Linh, càng không thể thuyết phục được Bạch Chỉ Sư Thái. Vì vậy Bạch Chỉ Sư Thái tìm hắn nói chuyện, phải gọi là tận tình khuyên bảo và nói lời thấm thía tình người.