Trò chuyện một hồi, Cố phu nhân trầm tư. Mặc dù Đậu Đậu nói đúng, nhưng rốt cuộc bà ấy vẫn chưa yên tâm. Ngày khác vẫn phải đi bái kiến cao nhân mới được.
Đậu Đậu biết Cố phu nhân đã nghe được tiếng lòng rồi, nên không nói thêm gì nữa, đứng dậy trở về phòng. Nếu như Cố phu nhân biết bị một tên nhóc lừa gạt, hơn nữa tên nhóc này còn là đứa trẻ bà ấy nhìn từ bé đến lớn...
Không biết sẽ phiền lòng thế nào.
Đậu Đậu cảm thấy mình phải đả thông tư tưởng với Tiểu Đông Quách trước, chuyện này phải nói theo lời cô mới được. Xảy ra chuyện này, nể tình Sở Ngọc Bình vẫn chưa đến mức ích kỷ lắm, cô có thể không truy cứu. Nhưng cô thật sự không ưa cái bà lão đó. Được đằng chân lân đằng đầu, nghĩ cô ăn chay à! Không được, phải khiến cho bà già đó chịu thiệt chút, nếu không khoảng thời gian này ở Cố gia chữa bệnh cho Trường Sinh, nhất định sẽ phải chịu đựng cái tính khí đó của bà ta.
Đậu Đậu híp mắt cầm khăn tắm, rất nhanh đã nghĩ ra cách. Chỉ có điều, nếu cô làm như vậy, há chẳng phải là lời cho Sở Ngọc Bình sao? Cô cũng không phải là thánh mẫu gì, chuyện ở trường học không mang thù thì không được. Muốn thành người mình hả, đừng có mơ! Cô sẽ không nhổ cái gai trong lòng cho Sở Ngọc Bình không công đâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, bà Cố đã liếc Đậu Đậu bên bàn ăn. Đậu Đậu đang gắp thịt dừng lại, để đũa xuống chậm rãi nhìn bà ta. Lúc bà Cố cho là uy quyền của mình làm thiên hạ khiếp sợ thì Đậu Đậu lại nhìn Trường Sinh, sau đó bà Cố liền trơ mắt nhìn phần thịt duy nhất của bữa sáng bị Trường Sinh dời đến bên cạnh Đậu Đậu.
Đậu Đậu nhướn mày, giả vờ rất hiểu chuyện, “Trường Sinh, anh để ở đây làm sao bà nội với tới được.”
Trường Sinh người ngốc nhiều tiền, lập tức xua tay, “Không sao, bà nội già rồi không nhai được, em ăn đi.”
Đậu Đậu âm thầm khen ngợi Trường Sinh, vùi đầu khổ sở ăn, thực chất là đang cười trộm.
Bà Cố tức đến xanh mặt, nếu không phải Cố Thanh Vân thức thời vội vàng chạy đến dỗ dành bà ta nói hôm nay tìm Đông Quách tiên sinh xem, thì bà ta chỉ muốn lập tức lật bàn. Ai ai cũng giỏi rồi đúng không?
Trường Sinh cũng thôi đi, con nhóc xấu xí của Kim gia này thì sao chứ? Còn có Sở Ngọc Bình nữa, đừng tưởng rằng Trường Sinh không nói lắp thì bà ta sẽ mặc cho muốn làm gì thì làm! Muốn bật bà ta vẫn còn khuya! Nếu như Trường Sinh có thể chữa khỏi cũng thôi đi, nếu chữa không khỏi, xem xem bà xử lý Sở Ngọc Bình thế nào!
Sở Ngọc Bình tiếp thu được thâm ý của bà Cố, bình tĩnh nhìn bà ta một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Bà đã nhìn rõ rồi, bà Cố có thành kiến với bà cũng không phải là ngày một ngày hai. Bất luận bà có cung kính hiếu thuận thế nào, thì cũng đều không được đối xử tử tế. Từ khi đón Đậu Đậu vào nhà, sự không vừa lòng của bà ta đối với bà đã bị đẩy lên đến cực điểm. Hôm qua ầm ĩ, đến lời hy vọng Thanh Vân có con riêng cũng đã nói hết ra. Bà mẹ chồng này của bà là nóng lòng mong muốn nguyền rủa bà chết đi mới hài lòng. Nếu đã như vậy, bà cũng không thèm hầu hạ nữa. Lòng người đều là thịt, tảng đá đè trên đầu lâu như vậy, ai có thể chịu được chứ? Dù sao bà cũng đã đặt hết hy vọng vào Đậu Đậu rồi, bà có một loại dự cảm mãnh liệt, Đậu Đậu sẽ không làm cho bà thất vọng.
Cố Thanh Vân dỗ được bà Cố, lùi tất cả cuộc họp lại, đích thân lái xe đưa bọn họ đi tìm Tiểu Đông Quách. Bà Cố không muốn nhìn thấy hai người khiến cho bà ta tức giận, nên mở cửa xe lên ghế phụ ngồi. Đậu Đậu nhìn mà vui vẻ, thầm nghĩ, bà không phải nhìn tôi, tôi mới không muốn nhìn thấy bà đấy! Mặt đầy nếp nhăn còn phùng mang trợn mắt, nhìn đã khó chịu. Dù sao cô đã nói với Tiểu Đông Quách rồi, lát nữa sẽ khiến cho bà cụ này mất mặt.