Học xong hai tiết, Đậu Đậu vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Đến lúc học đến tiết ba, Kim San mang theo đôi mắt thâm quầng xuất hiện, cô mới phản ứng được là thiếu Kim San.
Đôi khi, tính người lại có chút đáng khinh.
Cực kỳ ghét một người, ghét đến mức hận không thể làm cho người đó bốc hơi khỏi nhân gian. Nhưng sau đó đột nhiên không thấy người ấy nữa thì không hiểu sao lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Bởi vì bất luận là ghét hay là thích, một khi tập trung quá nhiều lực chú ý vào đó thì nó sẽ trở thành một bộ phận trong cuộc sống hàng ngày. Cho nên vô tình, trừng trị Kim San cũng đã trở thành một phần trong cuộc sống của Đậu Đậu. Tất nhiên người không phạm ta, ta không phạm người, nếu như không phải là do Kim San hay tìm cô để gây chuyện thì cô cũng sẽ không trừng trị cô ta.
Kim San vô tri vô giác đi vào phòng học, con quỷ nhỏ xám xanh nặng trịch đè trên lưng làm cô ta không thở nổi. Từ khi cô ta không thành công làm Đậu Đậu bị tổn thương, ngược lại làm bản thân gánh phải kết quả thảm hại, cô ta cũng không rõ mình luôn có thể thấy một vài thứ gì đó rất kỳ lạ. Bao gồm cả con quỷ nhỏ ở trên lưng cô ta kia nữa.
Ngày đó cô ta đi bệnh viện kiểm tra, khi biết được đứa nhỏ không có việc gì thì hằng đêm lại bắt đầu nằm mơ thấy ác mộng. Mơ thấy mình bị La Chính Hi vứt bỏ, mơ thấy cái thai trong bụng, mơ thấy đứa bé mà mình vất vả sinh ra lại bị La Chính Hi đã tỉnh lại hung hăng quẳng xuống sàn nhà lạnh như băng.
Lời nói của Kim Đậu Đậu như bị ma quỷ nguyền rủa quấn ở trong lòng cô ta, làm cô ta sợ hãi, khiếp đảm, nhưng lại không thể làm gì. Sau đó giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, lần đầu tiên cô ta thấy mình dùng máu nuôi dưỡng con quỷ nhỏ này. Nó như đứa trẻ bị sinh non, thân thể nhỏ gầy chống đỡ cái đầu thật to. Nó ghé lên trên bụng của cô ta gọi em trai, trong cái miệng nhỏ bé chảy ra dòng máu đỏ thắm, từng giọt từng giọt một, rơi lên trên bụng của cô ta.
Cô ta kêu lên, cô ta hét thật to, cô ta bảo nó cút đi!
Nhưng mà vô ích, đối với ánh mắt oán giận của con quỷ nhỏ, tất cả mọi thứ cô ta làm đều yếu ớt vô lực như vậy.
“Mẹ ơi, tại sao mẹ lại không thích cục cưng vậy? Cục cưng ngoan như vậy, nghe lời như vậy, cục cưng còn có thể chơ với em trai, tại sao mẹ lại không muốn con chứ!”
Một câu cuối cùng, con quỷ nhỏ gần như gào thét nói ra. Cái miệng nhỏ không có hàm răng há to ra, mọc ra răng nanh thật dài. Ngay sau đó làn xa xám xanh văng tung tóe, lộ ra làn da bị thối rữa. Bị mẹ phá thai vứt bỏ là chấp niệm trước khi chết của nó. Cả người thối rữa là dáng vẻ sau khi nó chết.
Nó ghét người lớn! Dựa vào cái gì mà người lớn có thể quyết định sống chết của nó? Vì sao nó còn chưa sinh ra đã bị ba mẹ vứt bỏ?
Kim San hoảng sợ lui về phía sau, suýt bị đứng tim. Cô ta đẩy La Chính Hi một cái, muốn để La Chính Hi cứu cô ta. Nhưng mà La Chính Hi ngủ say như lợn chết, hoàn toàn không có phản ứng gì cả. Kim San không biết cuối cùng mình làm thế nào để trốn khỏi tình cảnh kinh khủng này, có lẽ là bị ngất đi. Lúc bất tỉnh, lại bắt đầu mơ thấy một cơn ác mộng mới. Mất đi đứa nhỏ, mất đi La Chính Hi, mất đi tất cả những thứ cô ta muốn có được...
La Chính Hi cũng đang bị kẹt ở trong một cơn ác mộng vô cùng kinh khủng. Trong mộng, gã ta như người đứng xem, một lần rồi lại một lần, quan sát tất cả mọi thứ mà mình làm vào ban ngày. Gã ta thấy Kim San tính kế gã rồi mang bầu đứa nhỏ, thấy gã ở cùng một chỗ với Kim San như hình với bóng, thấy gã như một thằng ngu để cô ta nói gì nghe nấy. Gã ta lại thấy sau khi mình ngủ, hình ảnh Kim San cắt đứt ngón tay lấy máu nuôi quỷ cực kỳ kinh khủng... Thì ra Kim San đang nuôi một con quỷ nhỏ! Cô ta dùng con quỷ nhỏ đó để khống chế gã! Gã không thể bị khống chế nữa! Gã muốn tỉnh lại, gã phải nhớ kỹ cái giấc mộng ngày, để hôm sau tỉnh lại, lập tức đá văng cái con đàn bà ác độc kia đi!
Nhưng mà ngày hôm sau tỉnh lại, gã đã định trước là sẽ lại quên hết mọi thứ. Bởi vì vẫn chưa tới lúc. Ở trong kịch bản của Yêu Nghiệt, gã phải chờ tới khi đứa nhỏ ra đời mới có tư cách tỉnh hoàn toàn...