Nói sai rồi! Phục vụ yêu! Cho nên sắc mặt Tên Ngốc cũng khó coi, cậu ta ném túi chườm nước đá trong tay ngồi xuống cạnh giường, kéo ra nụ cười dửng dưng không nóng không lạnh, “Chuyện ngày hôm qua, tôi thay mặt quần chúng bắt yêu cám ơn cô.
Bây giờ cô tỉnh rồi, thế nào? Trở về Yêu Đổ chứ?”
Xong rồi, vốn dĩ Viên Viên cho là cậu ta cứu được nữ đạo sĩ bắt yêu đó nên mới cau mặt, kết quả cậu ta vừa mở miệng đã qua cầu rút ván.
Thế là sắc mặt Viên Viên kém vô cùng, cô vén chăn lên xuống giường đi giày, chuẩn bị đi, để lại Tên Ngốc đần mặt ra.
Cậu ta vừa định nói cậu ta cứu cô còn chăm sóc cô cố dựa vào cái gì mà cau mặt khó chịu như vậy, nhưng chuồng cửa phòng 916 đã vang lên.
Vì vậy cậu ta tạm thời nuốt lại cái lời muốn thốt ra đó, kéo lê dép đi mở cửa, mời một người vào phòng.
Viên Viên liếc qua...
cmn là nữ đạo sĩ bắt yêu đó! Đến thì đến đi, ăn mặc sexy như vậy làm gì? Mặc sexy thì mặc sexy đi, còn cười e thẹn như vậy? Sao cô nhìn lại thấy điện tiết thế nhỉ? “Cám...
cám ơn anh hôm qua đã cứu tôi, nghe...
nghe nói anh thích ăn bánh quế, đây là bánh tối tự làm, anh có muốn nếm thử không?”
Tên Ngốc ngẩn ra...
What? Cậu ta cứu? Cả quá trình cậu ta chỉ là quần chúng hóng chuyện thôi! À...
Đúng rồi, cậu ta có giơ tay làm ra vẻ đón cô ta.
Nhưng sau đó cậu ta không đỡ nữa! Chẳng lẽ cô gái này không nhìn thấy cuối cùng là cậu ta đỡ tiểu yêu à? Không, cô gái kia nhìn thấy rồi! Cũng bởi vì nhìn thấy rồi, sau đó cô ta mới giả ngất đi hôm nay mới tìm đến cửa trả ơn cứu mạng.
Từ lúc Diệp Tinh Trạch đến Cục bắt yêu thì cô ta đã thích cậu ta, coi cậu ta là đối tượng theo đuổi, luôn ăn mặc dựa theo kiểu cậu ta thích.
Nhưng Diệp Tinh Trạch hoàn toàn không có chút tình cảm nào với cô ta Cho nên con quỷ kia nói với cô ta, chỉ cần cô ta giả vờ bị yêu mê hoặc sẽ có thể giúp cô ta thiết kế một trận anh hùng cứu mỹ nhân nên cô ta đã đồng ý luôn.
Vì vậy, cô ta đã thả một quỷ hồn của Cục bắt yêu ra.
Nhưng có ai có thể nói cho cô ta biết, nữ yêu đột nhiên chui ra này là thế nào không? Cô ta còn không chủ động xuất kích nữa, đợi con rùa vàng vừa đẹp trai vừa giàu có vừa có thế lực mạnh này chạy mất à? Nói tóm lại, sau khi cô ta giả ngất tỉnh lại liền làm bánh quế đến tìm cậu ta, cô ta không tin, cô ta muốn ngực có ngực muốn mông có mông lại không bằng tiểu yêu tinh mới dậy thì đó! “Ô, ơn cứu mạng à, lấy thân báo đáp ư? Nếu chỗ anh đã có khách rồi, vậy tôi ở lại rất chướng mắt đúng không? Tôi đi đây, hẹn gặp lại! Không, không hẹn gặp lại nữa!”
Viên Viên thong thả ung dung nói xong, trong nháy mắt xuyên tường trở về phòng 912, rất thuận tiện còn thu hơi thở lại.
Tên Ngốc ngẩn tò te, yên tĩnh suy nghĩ rất lâu, vẫn không đuổi theo.
Tha thứ cho cậu ta không có cái chỉ số thông minh nghĩ là Viên Viên hiểu lầm, cậu ta còn đang tức giận đây này.
Tốt bụng bị coi là lòng lang dạ thú, đi thì đi, đi rồi cậu ta càng yên tĩnh! Ai không phải là tiểu công chúa chứ? Cho nên cậu ta hít sâu một hơi, đối diện với vẻ mặt của nữ đạo sĩ bắt yêu, “Cái gì nhỉ? Trương...
Trương Thiên Thiến?”
Thiến Thiến, “...
Lý Thiến Thiến”
Quả nhiên là cậu ta thích con yêu kia! Đã vào nhà luôn rồi! Còn nữa! Đến bây giờ cậu ta còn gọi sai tên cổ ta! “À, đúng, Lý Thiến Thiến”
Tên Ngốc dụi trán, “Hôm qua người cứu cô không phải là tôi, là Lý Đại Tráng, cậu ta rất thích ăn bánh quế, cái gì cậu ta cũng thích ăn hết.
Tôi nghĩ cô cầm đống shit cho cậu ta cậu ta vẫn vui vẻ như thường”
Lý Thiển Thiến không dám tin trợn to hai mắt, nước mắt đã dâng lên trong hốc mắt rồi.
Làm sao cô ta cũng không ngờ, cô ta sẽ bị cự tuyệt dứt khoát như vậy! Lý Đại Tráng? Cô ta mới không thích cái tên béo đó đâu! Người cô ta thích là kiểu vừa đẹp trai vừa có tiền nhân duyên lại tốt tấm địa hiền lành nữa! Nói tóm lại, Lý Thiên Thiến suy nghĩ một chút, chưa từ bỏ ý định, “Nhưng rõ ràng hôm qua tôi nhìn thấy anh đỡ tôi mà”