Biển Biển tức giận đến tay cũng run lên, khi nhìn thấy Hoa Hoa vội vàng đứng lên khỏi người Hồ vương thì mới miễn cưỡng nhịn được lửa giận, thu lại hơi thở lộ ra ngoài.
Cậu muốn xem xem, lúc cậu không biết thì rốt cuộc Hồ vương muốn bảo Hoa Hoa làm cái gì.
Hồ vương nhận ra được người nào đó đã nhịn được lửa giận, khẽ mỉm cười, lắc đầu, “Có thể bắt đầu rồi”
Đùa nhau à, hơi thở mà Mỹ Phù còn có thể nhận ra được thì hắn có thể không phát hiện ra sao? Bỏ đi, hắn làm cẩu độc thân tốt bụng quen rồi, hy sinh mình một chút, tác thành cho người khác đi.
Nghĩ đến đây, Hổ vương càng lười biếng không tập trung hơn, hắn giơ tay lên đưa bầu rượu trong tay cho Hoa Hoa, khẽ mở đôi môi mỏng phun ra ba chữ, “Đút cho ta”
Hoa Hoa nhận lấy bầu rượu trong tay Hồ vương, thản nhiên đi tới, ngồi xuống bên cạnh Hồ vương, vòng cánh tay ngọc ngà qua cổ Hồ vương, đầu tiên là quyến rũ nhìn Hồ vương một cái, sau đó giơ cao bầu rượu trong tay, mặc cho rượu ngon chảy vào đôi môi xinh đẹp, thuận theo khóe môi không cười đó chảy xuống...
Không biết Biển Biển nhìn bao lâu rồi, chỉ biết là lúc Hoa Hoa rúc vào trong lồng ngực Hồ vương làm ra vẻ môi chạm môi đút rượu thì cậu đã không thể nhịn được nữa, xông lên kéo Hoa Hoa ra, “Hồ vương! Ngươi dạy hậu bối pháp thuật như vậy sao?”
Hổ vương không thèm quan tâm đến vẻ mặt của cậu, khép quần áo lại, khẽ mỉm cười, đứng lên khỏi phiến đá, “Ta dạy các cô nương trong tay ta như thế nào, không cần Tiểu Điện hạ hao tâm tổn trí.
Căng thẳng như vậy, cậu thích Cô ta à?”
Biển Biển ngẩn ra, bàn tay nắm tay Hoa Hoa không tự chủ được siết chặt lại, “Đi theo anh, không học cái công pháp nát này nữa!”
Nói xong cậu định kéo Hoa Hoa đi, nhưng lại thấy Hoa Hoa không nhúc nhích đứng ở đó, chỉ nhìn chằm chằm Hồ vương, “Hồ vương, ta...”
“Anh nói không cho phép em học cái công pháp rách nát này nữa!”
Biển Biển tức giận giậm chân, Hồ vương nhìn thấy không nhịn được cười, “Các cô nương, bên này không cần chúng ta nữa rồi, đi theo ta đi”
Nói xong hắn nhấc tay, nhận lấy bầu rượu trong tay Hoa Hoa rồi thật sự xoay người rời đi.
Đi hai bước thấy các tiểu hồ ly hắn nuôi không đi theo, hắn thở dài, dụi trán, “Náo nhiệt hay lắm à? Không cần luyện tập pháp thuật nữa ư?”
Một đám tiểu hồ ly ngực to người đẹp mông cong rối rít hoàn hồn lại, vội vội vàng vàng đuổi theo Hồ vương.
Vừa đi còn vừa thổn thức, vốn dĩ nghĩ tiểu hồ ly tự xưng là Mỹ Phù này thích Điện hạ nhà Đế Tôn người ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, bây giờ xem ra, bọn họ hoàn toàn sai rồi.
Đây đều có phải là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đây rõ ràng là thiên nga muốn ăn thịt cóc ghẻ! Con cóc ghẻ...
Không, sai rồi, là Hoa Hoa.
Hoa Hoa hơi ngẩn ra, nhưng cô ngẩn ra cũng vẫn là cái biểu tình núi Thái Sơn sụp xuống trước mặt cũng không đổi sắc đó.
Biển Biển buông lỏng tay, nhưng vẻ muốn giết người trên mặt vẫn không thay đổi chút nào, “Em đến đây là vì muốn học cái này ư?”
Hoa Hoa thành thật gật đầu, “Đúng vậy”
“Hai tháng nay em luôn làm việc này với Hồ vương?!”
Hoa Hoa cau đôi lông mày xinh đẹp, suy nghĩ một chút, sắp xếp lời nói, “Không hẳn thế.
Trừ cái này ra, còn làm cái khác nữa.”
Lần này mặt Biển Biển đểu đen lại rồi, “Cái gì? Em nói còn làm cái khác! Em đừng có nói với anh là em ngủ với hắn rồi nhé!”
Hoa Hoa ngẩn ra, sau đó đột nhiên nói, “Anh...
ghen à?”
“Anh không ghen!”
Biển Biển phản bác theo bản năng, sau đó trong lòng cũng hơi hoảng.
Bởi vì trong lòng cậu chua chua, có lẽ thật sự là ghen rồi...
Rau cải trắng cậu nuôi không dâng được cho em gái cậu dựa vào cái gì để cho tên Văn Kha khốn kiếp này chiếm mất? Cả ngày chiếm tiện nghi của Hoa Hoa hắn cũng sẽ không chịu trách nhiệm!