Biển Biển “em”
hai câu liền không nói ra được cái gì, nhưng Hoa Hoa đã rầm một tiếng ngã xuống đất, trong mắt hồ ly cũng dâng lên ánh nước mênh mông.
“Em cái gì mà em? Anh dựa vào cái gì mà khống chế cuộc sống của em? Hơn nữa anh vẫn không biết sao? Tiểu Hoa Hoa thích anh – Cho nên, vợ anh nuôi dựa vào cái gì mà muốn biến thành đàn ông đến cùng tổn thương với em chứ? Hôm nay em cứ nói lời độc ác đấy! Nếu như anh nỡ để cô ấy chết, vậy anh cứ thấy chết mà không cứu đi, dù sao...
lương tâm em cũng sẽ không đau”
Viên Viên đắc ý ném ra một câu như vậy, cố chắc chắn Biển Biển sẽ không thấy chết mà không cứu, cổ quay người kéo Tên Ngốc đang đần mặt ra ngâm nga đi khỏi đây, để lại Biển Biển tức giận đến nỗi muốn giết người tại chỗ.
Cậu sắp điên rồi! Cậu lại không biết Viên Viên lén chơi cái này với Hoa Hoa.
Đúng là sơ hở trong gang tấc, vốn định để cho bọn họ bồi dưỡng cách mạng tình cảm, lần này thì hay rồi.
Lộ ra sơ hở lớn như vậy, Viên Viên đã thừa cơ làm việc xấu Thay quần áo cho búp bê barbie? Cái quỷ gì thế hả? Còn nói Hoa Hoa thích cậu? Không...
không phải cô nói thật chứ? Mắt Biển Biển đỏ ngầu quay lại nhìn Hoa Hoa một cái, liếc thấy đầu cô đầy mồ hôi co rút ở trên đất, trong lòng cũng bất ngờ co rút lại.
Hoa Hoa liếc thấy Biển Biển nhìn cô, cau mày đứng lên, ánh mắt nhìn cậu, có không ít thứ Biển Biển quen thuộc...
Lúc mẹ ngốc của cậu nhìn cha nhát gan, chính là cái ánh mắt như vậy.
Vì thế...
Người Hoa Hoa thích là cậu? Nhưng cậu thích con gái? Cái kiểu con gái dịu dàng ấy cơ! Mà tính cách Hoa Hoa đã sớm bị cậu giáo dục thành nam sinh rồi.
“Anh đang nghĩ gì thế?”
Không biết Hoa Hoa đi đến từ lúc nào, tương đối “thản nhiên”
nhìn cậu, sau khi nhìn rất lâu, đột nhiên chậm rãi vén váy lên, lộ ra dáng người xinh đẹp.
Cái váy đó là kiểu váy dài màu xanh đậm, kéo từ eo lên, tôn lên nước da trắng nõn của cô.
Biển Biển nuốt nước miếng, đá ý nghĩ xấu xa theo bản năng trong đầu ra, không ngừng nói với mình, đây là em rể là em rể...
“Cái này...
không cởi ra được.”
Trên người Hoa Hoa chỉ còn lại cái áo lót trắng mịn đó, kéo tới kéo lui không ra được, chợt dùng thêm lực, thế là áo liền bật ra.
Cô hình như thở phào nhẹ nhõm, rất hờ hững ném qua một bên, đối diện với ánh mắt muốn yên tĩnh của Biển Biển, đột nhiên giơ cánh tay vòng qua, “Người anh thật mát, thoải mái quá..”
Nội tâm Biển Biển gần như sụp đổ.
Trên người cậu mát chỗ nào chứ? So với nhiệt độ cơ thể lúc bình thường của Xà tộc đã rất nóng rồi! Cho nên cậu lạnh mặt kéo Hoa Hoa ra, nói, “Em qua bên đó đợi, anh đi phá kết giới”
Nói xong quay người đi tới cửa, chưa đi được hai bước đã nghe Hoa Hoa hỏi tại sao.
Cậu không hiểu cho nên quay đầu lại, vừa mới muốn hỏi tại sao cái gì, đã nghe thấy Hoa Hoa nói, “Tại sao anh lại hẹp hòi như vậy, chỉ là ôm một chút đã sao chứ? Trước kia anh không như thế? Sau đó thấy Biển Biển không nói gì, Hoa Hoa nhìn ánh mắt cậu, do dự một chút, đoán, “Bởi vì Viên Viên nói với anh là em thích anh, cho nên anh tức giận? Không cho em ốm đúng không?”
Biển Biển bực mình, rất lâu, phun ra hai chữ “Không phải!”
Xem ra cô hoàn toàn không hiểu bây giờ là tình hình gì, vừa rồi cũng chỉ nói là nơi này có mùi lạ.
Hoa Hoa không hiểu rằng, nếu như chỉ đơn giản là ôm một chút cho Hoa Hoa hạ nhiệt thì cậu đâu có tức giận đến như vậy! Giỏi cho Cửu Vũ Phi! Đợi cậu phá được kết giới rồi sẽ lập tức đi tìm nó tính sổ!