Chính vì có đôi cha mẹ không đáng tin cậy của bọn chúng nên hắn mới lo lắng cho Hoa Hoa hơn đấy.
Sư muội của hắn này đến trứng ruột cũng có thể nuôi thả, có thể dạy dỗ tiểu hồ ly nhà bọn họ làm người tốt à? Câu trả lời đương nhiên là không thể! Cách nghĩ này của Vong Trần không sai một chút nào, Đậu Đậu biết cũng sẽ không nói gì khác, mà chỉ liếc mắt không hiểu nhìn Vong Trần, “Tại sao phải dạy tiểu hồ ly làm người? Làm một con hồ ly không tốt à? Là ăn gà không ngon hay là lông không dễ chải? Sao lại nghĩ không thông như vậy chứ?”
Đương nhiên, Đậu Đậu không hề biết, cô còn đang vác bụng đợi sinh, chờ nghênh đón Trứng Lười nhỏ trong bụng.
Nội tâm Vong Trần gần như đã sụp đổ rồi, suy đi nghĩ lại không nghĩ ra lời phản bác vừa hợp tình vừa hợp lý, hắn thở dài, chỉ có thể lùi một bước, “Vậy được, vậy giao cho hai đứa ta cũng rất yên tâm.
Nhưng đã lâu chúng ta không gặp Hoa Hoa rồi, hy vọng nó sẽ ở núi Đạo Vương mấy ngày, hai đứa cũng ở lại đi, đừng đi gấp thế”
Biển Biển vừa mới định phản bác, đã nghe Mi Nhi vội vàng tiếp lời Vong Trần, “Đúng thế đúng thế, hơn nữa mấy ngày này Hoa Hoa cũng sắp biến hình rồi, ta muốn ở bên cạnh nó”
“Hoa Hoa sắp biến thành hình người rồi?”
Biển Biển rất kích động, kích động xong liền ý thức được mình thất thố, cậu ho khan một tiếng, đồng ý, “Được, vậy thì ở thêm mấy ngày nữa.”
Nếu như cậu biết hậu quả của việc ở thêm mấy ngày chính là không chỉ Hoa Hoa biến thành một cô gái hơn nữa Tên Ngốc cũng tới, thì cậu sẽ...
Dù sao thì cũng đã muộn rồi.
Tóm lại hôm ấy, chuyện xảy ra chính là như vậy.
Hôm đó, trời trong nắng ấm, mới sáng sớm, người và yêu núi Đạo Vương đã bắt đầu bận trước bận sau.
Biển Biển dậy sớm, nhìn Viên Viên, chưa chạy, nhìn Hoa Hoa, chưa biến hình, vì vậy rất yên tâm vặn vòi nước rửa mặt.
Rửa được một nửa đột nhiên nhanh mắt liếc thấy một màu đỏ rực vòng quanh trên đường núi, tay cậu run lên, sữa rửa mặt rơi luôn xuống đất bị chó gặm mất.
Chó là Tiểu Phúc Phúc nhà Nhị sư huynh Đậu Đậu nuôi, người loang lổ như bò sữa, rất đáng yêu.
Phúc Phúc là một đứa nhóc mập mạp, nhìn thấy chó nhà mình ngậm cái gì trong miệng liên lạch bạch chạy tới giơ tay lên đấm.
Viên Viên xem kịch hay, dựa ở cửa còn suýt nữa hồ đánh hay lắm! Biển Biển vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi trùng nhóc mập mạp một cái, xách con chó nhỏ ném vào trong lòng nó.
Nhóc mập mạp bị chó đập vào cũng không khóc, hừ một tiếng với Biển Biển, lén đi đến bên cạnh cái nôi Hoa Hoa đang ngủ, còn chưa đi hai bước đã bị Biển Biển xách lên, tiêu sái ném một cái mất dạng.
Em rể của cậu là người nhóc mập mạp này có thể chăm à? Chăm béo rồi thì làm thế nào? Ảnh hưởng đến gen của cả đời sau đấy! Biển Biển có thể nghĩ như vậy, có lẽ cũng quên mất em gái nhà nó lúc bé đã béo như một quả bóng thế nào đúng không? So đo với một tiểu hồ ly mới biến hình? Đúng là giỏi mà! Đương nhiên, nhóc mập mạp không quan trọng, quan trọng chính là...
“Sao Diệp Tinh Trạch lại đến đây?”
Biển Biển vừa mở miệng, Viên Viên đã ngẩn ra, sau khi ngẩn ra hiểu được ý tứ trong lời nói của Biển Biển thì lập tức cười he he vô cùng gợi đòn mở miệng, “Có lẽ là đến tìm em.”
“Tìm em?”
Sắc mặt Biển Biển rất khó coi, “Tại sao lại tìm em?”
Viên Viên nghe thấy thế cây ngay không sợ chết đứng nói, “Có lẽ là vì em xinh đẹp như hoa”
Biển Biển, “..
Ha ha.”
Cậu còn có thể nói gì? Cậu còn có thể nói thế nào nữa? Cậu có thể nghĩ ra trăm nghìn lý do Diệp Tinh Trạch đến núi Đạo Vương, duy chỉ có cái này là đánh chết cậu cậu cũng không tin! Viên Viên đẹp? Đẹp cái đầu nó ấy! Thật sự không phải là cậu cố ý bôi nhọ Viên Viên, với bề ngoài của cô, ở Yêu tộc cùng lắm cũng chỉ coi là không xấu thôi.
Vì vậy vô cùng kì diệu, Viên Viên nói xong lời kia, Biển Biển không những không tức giận, ngược lại còn bình tĩnh hơn, “Em cho là anh sẽ tin em à?”