Vợ chồng Diệp thị gật đầu cho là đúng, sau đó theo ông Diệp rời đi.
Đến lặng lẽ, đi lặng lẽ, không “để lộ”
thân phận, sợ làm hỏng chuyện tốt của con trai ngốc nhà bọn họ.
Nhưng cô gái trong phòng đã nghe rõ rồi.
Ba người vừa mới đến là ông nội và cha mẹ của anh thiểu năng? Bọn họ hiểu lầm cái gì rồi à? Viên Viên suy nghĩ một chút không nghĩ ra, giơ tay ném cái roi da nhỏ trên giường sang một bên, vén chăn lên nằm xuống.
Mặc kệ đi, ngủ một lúc trước đã.
Viên Viên bên này yên tâm thoải mái ngủ, Tên Ngốc bên kia báo cáo kết quả không hề biết bên này đã bị người nhà thị sát rồi.
Người nhà thị sát không chỉ cho ra kết luận quan trọng là tình trạng cơ thể cậu ta rất tốt, càng hiểu một số sở thích không muốn ai biết của cậu ta.
Ví dụ như, roi da nhỏ...
Khụ...
Tên Ngốc không biết chuyện này, nếu không, nhất định cậu ta sẽ phát điên! Roi da nhỏ cái quỷ gì? Sao cậu ta lại không biết? Cậu ta chỉ bảo lễ tân tùy tiện mở một căn phòng cho tiểu yêu kia ngủ, ai biết lễ tân tự cho mình là thông minh kia sẽ chọn một căn như vậy chứ? Cậu ta cũng rất oan uổng ok? Lại nói khách sạn trước giờ đều là anh cậu ta quản lý, sở dĩ sẽ có loại thiết bị này...
Theo lý mà nói không phải bọn họ nên nghi ngờ anh cậu ta có sở thích không muốn cho ai biết sao? Mà bây giờ nói gì cũng không có tác dụng rồi, Tên Ngốc ngốc nghếch, nào biết bên này đã bị người thị sát rồi.
Cậu ta vẫn còn đang tràn đầy lo lắng gọi điện thoại cho anh cậu ta, bảo anh cậu ta mau đuổi cái cô thư ký tên là Lisa đó bảo cô ta muốn đi đâu thì đi đi.
Anh cậu ta nghe thấy thế bật cười, “Em không nói, anh cũng đang chuẩn bị làm như vậy? “Hả?”
Tên Ngốc lập tức ngẩn ra, “Có ý gì?”
“Năm nay Giai Y tốt nghiệp rồi, tóm lại sẽ đến công ty thực tập.
Anh xem chức vị trên dưới công ty, cảm thấy cái vị trí của Lisa không tệ”
Tên Ngốc, “...
Ha ha ha, anh vui là được rồi.”
Cậu ta bên này vô cùng lo lắng, người ta thì hay rồi, lại đã sớm quyết định xong.
“Được, vậy em không ở đây bắt chó đi cày xen vào chuyện của người khác nữa, em còn có việc, cúp đây, định ngày cưới rồi em sẽ xin Thiếu soái cho nghỉ”
Con tiểu yêu kia suốt ngày nhắc đến bắt quỷ, trong cái vòng ba thành phố này, gần đây thật sự có không ít quỷ quái có thể bắt.
Cúp điện thoại, Tên Ngốc nhấc chân lên xe, vô ý nhìn sang ghế phụ, lập tức đần mặt ra.
Ngồi trên ghế phụ là một cậu thanh niên, chính xác mà nói, ngồi trên ghế phụ là một nam yêu.
Nam yêu kia cao ráo mặt mũi tuấn tú, nhìn còn có mấy phần quen mắt.
Đang lúc Tên Ngốc không nghĩ ra rốt cuộc là nhìn quen mắt chỗ nào, nam yêu đã nhướng mày khẽ mở đôi môi mỏng, “Đã lâu không gặp, thiểu năng”
Thiểu năng gần như sụp đổ rồi.
“Biển Biển?”
Chẳng trách cậu ta luôn cảm thấy quen mắt.
Khuôn mặt nghiêng xu ra của nam yêu này cực kỳ giống sư thúc công cậu ta.
Không không không, không hoàn toàn thể, nếu nhìn thẳng mặt, trong dung mạo còn có bóng dáng của sự thúc cậu ta.
“Sao em lại đến đây? Mấy người sư thúc đâu?”
Biển Biển không trả lời câu hỏi của cậu ta mà đi thẳng vào vấn đề, “Chiều nay em ấy vẫn còn ở cùng với anh, bây giờ đi đâu rồi?”
Có lẽ là biểu tình của Biển Biển quá mức nghiêm túc, đến nỗi khóe miệng Tên Ngốc giật giật, yên lặng tưởng tượng một bộ phim điện ảnh tiểu yêu đắc tội người tại to mặt lớn chạy trốn khắp nơi.
Sau đó cậu ta cẩn thận nhớ lại hơi thở trên người tiểu yêu kia, sau khi chắc chắn cô chưa từng hại ai bèn lập tức đứng về phía cô.
Không được, cho dù tiểu yêu này phạm phải chuyện gì, chỉ cần không giết người không phạm pháp thì tuyệt đối không thể để cho Biển Biển bắt đi được! Quyết định xong, chỉ số thông minh của Tên Ngốc lập tức online, “Anh không biết, từ đầu đến cuối, anh chỉ uống một bữa trà chiều với cô ấy thôi”