Cô tiến lên một bước, giơ tay ra hút cạn công lực của Cơ Yêu Nguyệt, ý định ban đầu của cô là muốn ngăn cản Cơ Yêu Nguyệt, không ngờ vừa giơ tay lên, công lực của Cơ Yêu Nguyệt đã tự chảy vào trong tay cô rồi.
Trong thoáng chốc Đậu Đậu đã hút cạn công lực của Cơ Yêu Nguyệt, liếc thấy vết máu chưa khô phía trên kết giới, cô lập tức hiểu ra.
Hóa ra, không chỉ uống máu mới được.
Máu của Cơ Yêu Nguyệt tiếp xúc dung hợp với kết giới của cô, cô cũng có thể hấp thu công lực của ả.
Vậy thì cứ yên tâm rồi, nếu không mỗi lần đánh nhau với người khác đều phải uống máu người gì đó, cô cũng không biết làm sao.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu lạnh lùng nhún vai, đối diện với ánh mắt không dám tin của Cơ Yêu Nguyệt, ngông cuồng nói, “Không ngờ đến à? Không ngờ cũng không cần khiếp sợ, chuyện người phải làm bây giờ không phải là nghi ngờ nhân sinh, bây giờ người phải nghĩ xem nên chết như thế nào? “Không, không thể nào! Làm sao ngươi có thể mạnh như vậy, làm sao ngươi có thể!”
Ở trong mắt Cơ Yêu Nguyệt, sở dĩ Đậu Đậu có thể lên làm Ma quân, nhất định là do Yêu Nghiệt ra tay tương trợ.
Nếu không với năng lực của Đậu Đậu, với công phu làm đạo sĩ bắt yêu mèo cào của cô, làm sao có thể lên làm người đứng đầu Ma giới? Không ngờ cô lại thật sự dựa vào bản lĩnh của mình! Hấp thu công lực của người khác, đây là cái yêu pháp gì thế? Không hổ là ma...
Ha ha ha, không hổ là ma! Cơ Yêu Nguyệt cười to, cười mãi cười mãi, khóe mắt đẫm lệ...
Sao ả lại chọc đến cô? Ả không biết cô là một con ma như vậy! Uổng công vừa rồi ả còn nghĩ chỉ cần có Ly Mộ Bạch bảo vệ, cho dù thế nào ả cũng có thể giữ được mạng của mình! Nhưng kết quả thì sao chứ? Hai đứa bé trong bụng ả không phải là con của Ly Mộ Bạch! Đáng thương cho ả còn đắc ý ở trước mặt đối thủ, nào ngờ người ta lại nhìn ả như thằng hề.
Vui vẻ thì diễn cùng với ả, không vui thì bảo ả chọn cách chết đi.
Ha ha ha...
Ai có thể ngờ Cơ Yêu Nguyệt ả xuất thân cao quý, là công chúa được sủng ái nhất Long tộc Tây Hải.
Kết quả là trúng hàn độc chịu đủ khuất nhục không nói, lại còn mất mạng trong tay Mạch Phi.
Ả không cam lòng! Nhưng ả không cam lòng thì có thể làm gì? Giờ đây toàn thân ả không có chút công lực nào, đến cả năng lực hồn phi phách tán ả cũng không có.
Ánh mắt Cơ Yêu Nguyệt tối dần lại, rất lâu, ả khàn giọng mở miệng, “Ta sai rồi, ta không nên hại người, cũng không nên ngấp nghé đồ của ngươi.
Cho nên xin ngươi, cầu xin ngươi...
cho ta chết thống khoái đi”
Đậu Đậu híp mắt lại, “Dựa vào cái gì?”
“Ta từng hại ngươi, bây giờ ngươi cũng hại lại ta rồi.
Ta suýt nữa hai con ngươi, bây giờ con ta cũng đã biến thành hai cái xác chết.
Mạch Phi, ta không nợ ngươi nữa!”
Đậu Đậu, “...
Nói cũng đúng.
Vậy được, ngươi tự mình kết thúc đi.
Dẫu sao bây giờ ta cũng gả cho người ngươi yêu, là Đế hậu của Cửu trùng thiên rồi.
Ta làm việc không thể không để ý đến thể diện của anh ấy đúng không? Ngươi tự mình kết thúc đi, mọi người đều vui vẻ.
Còn sau khi người chết...
Sau khi chết, là chuyện sau khi chết.”
Cơ Yêu Nguyệt đau khổ nhắm mắt lại, rất lâu, khàn giọng nói được.
Ả có thể làm thế nào chứ? Muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong.
Giờ đây không dễ dàng gì đối phương mới đồng ý bảo ả tự mình kết thúc, nếu như ả không đồng ý, sợ rằng trước khi chết, vẫn phải chịu khuất nhục.
Còn chuyện sau khi chết...
Uống canh Mạnh Bà rồi, ai còn nhớ Ly Cửu Ca, ai còn nhớ Mạch Phi nữa? Dù cho Tư Mệnh viết như thế nào cũng không liên quan đến Cơ Yêu Nguyệt.
Nghĩ rõ ràng những thứ này, Cơ Yêu Nguyệt hung hăng cắn đứt lưỡi, trước kết giới của Đậu Đậu, trong nháy mắt kết liễu mình.
Tim ả ngừng đập, máu cũng ngừng chảy.
Hồn phách của ả bay ra khỏi cơ thể, chỉ chớp mắt đã bị đối phương thu vào trong bình.
Cũng tốt, ả nói với mình như vậy, uống canh Mạnh Bà rồi, Cơ Yêu Nguyệt cũng coi như đã chết.