Nhưng mà ngoài dự đoán của Vô Ưu, Vân Tung vừa mở miệng đã gọi anh ta.
“Vô Ưu, con đứng lên cho ta”
Vô Ưu giật giật mỏi, yếu ớt buồng chén rượu đứng lên, “Sư phụ”
“Con tới núi Đạo Vương cũng nhiều năm rồi, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng! Bây giờ các sư huynh con đều đã thành thần, một đám cần chăm sóc trẻ con trong nhà, con là người nhàn nhất, mau đi nhận mấy đồ đệ về dạy đi!”
Vô Ưu, “...
Sư phụ! Con, con...
con còn nhỏ! Con...
Con học nghệ không tinh, sợ là...
sợ là sẽ làm lỡ đời sau...”
“Vậy thì lỡ!”
Vô Ưu, “...
Vâng”
Anh ta còn có thể nói gì đây? Khi nào mà không kết hôn cũng trở thành sai thế này! Không được, chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng.
Dựa vào cái gì hai người không kết hôn mà Vô Ngân sư huynh có thể tránh được một kiếp? Cho nên anh ta lập tức thẳng cổ lên, “Sư phụ! Con cảm thấy gần đây Vô Ngân sư huynh cũng rất nhan!”
Tay cầm chén rượu của Vô Ngân run lên lập tức làm đổ rượu, “Vô Ưu!”
“Vô Ưu nói rất đúng! Sư phụ đang chuẩn bị muốn nói chút chuyện với con, Vô Ngân, con đứng lên!”
Vô Ngân, “...
Sư phụ “Vô Ngân à, con ở núi Đạo Vương nhiều năm như vậy, so lên thì không bằng ai so xuống không ai bằng mình, bây giờ tất cả các sư huynh đệ của con trừ Vô Ưu không nên thân, còn lại đều đã kết hôn, xét thấy con tài giỏi hơn Vô Ưu...”
“Sư phụ! Con...
con có người yêu!”
Vô Ngân rốt cuộc vẫn là Vô Ngân, vừa nghe Vân Tung nói một câu đã có thể hoàn mỹ tổng kết lại tất cả.
Cho nên anh ta đã nói ra tư tưởng trong lòng trước khi Vân Tung nói những lời này, lúc này không làm đợi đến khi nào? Quả nhiên, anh ta vừa nói xong mấy lời này, Vân Tung liền đen mặt, “Vô Ngân, sư phụ còn chưa nói xong đâu.”
“Sư phụ không cần nhiều lời, đổ nhi...
tấm ý đã quyết!”
Nói xong liền quỳ xuống, “Vài ngày trước đổ nhi có ra ngoài bắt yêu, ngẫu nhiên gặp được một cô gái.
Cô gái kia có mùi hoa kỳ lạ, làm đồ nhi vừa gặp đã thương.
Nên mấy ngày nay đồ nhi chủ động thay sư huynh đệ xuống núi bắt yêu, đều là vì tìm kiếm cô gái kia!”
Vô Ưu vừa nghe vậy, lập tức hừ hừ trong lòng.
Cái mông! Ai biết rốt cuộc có cô gái như vậy thật không? Cho dù thật sự có, anh ta cũng hoàn toàn không đi tìm ok! Người như Vô Ngân kia, bình thường trừ bỏ ham mê trồng hoa cũng chỉ có ham mê trồng hoa.
Nếu thật sự thích cô gái như vậy, sao có thể lâu thế rồi mà chưa tìm ra được? Đừng quên, anh ta chính là đạo sĩ có thuật đoán mệnh tốt nhất núi Đạo Vương! Cho nên, không nói gì hết, xem như anh ta đã nhìn ra.
Bởi vì anh ta không phục hậu hãm hại Vô Ngân cho nên bị lật ngược hãm hại lại.
Được! Tốt lắm! Đặc biệt tốt! Nếu đã như vậy, vậy đừng trách anh ta ra tay! Vì thế Vô Ngân đang nói dở, Vân Tung còn chưa kịp nói thêm gì, Vô Ưu đã bịch một tiếng quỳ xuống, “Sư phụ! Trong lòng đồ nhi cũng có người thương!”
Vân Tung giật giật môi, “Ha ha.”
Vô Ngân nói người anh ta thích có mùi hoa kì lạ ông ấy còn hơi tin, nhưng Vô Ưu? Anh ta có thể thích ai? Anh ta cũng chỉ biết chơi máy tính! Vì thế Vân Tung ha ha cười một tiếng chưa đủ lại không nhịn được ha ha tiếng nữa, “Được, con nói thật cho ta biết, con thích ai?”
Vô Ưu, “..
Sư phụ, con yêu một người máy, thật đó!”
Vân Tung, “Thật em gái người ấy! Bắt đầu từ ngày mai, đi nhận đồ đệ cho ta! Còn ngươi! Trừ phi mang cái cô gái trên người có hương thơm kia đưa đến đây! Nếu không liên tiếp nhận chức vị trưởng môn núi Đạo Vương! Mấy đứa đều có năng lực hết rồi đúng không hả?”
Vô Ưu, “.”
Vô Ngân, “Không dám ạ”
“Không dám thì lui ra!”
“Vâng.
Vô Ngân nhẹ nhàng lui xuống, chỉ lưu lại Vô Ưu muốn im lặng.
Xong rồi, lỡ như Vô Ngân nói thật, vậy chẳng phải anh ta sẽ rất thảm sao? Chết cũng không có cái đệm lưng rồi!