Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, vẻ mặt Yêu Nghiệt cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Đó là mầm đậu cái quỷ gì chứ! Đó là Nhiễu Lan Đằng! Mẹ kiếp, Hoa Tú Khu này cũng quá biết đầu thai rồi.
Đầu thai đến nhà Sở Ngọc Bình, ông ta là muốn lên trời à? Cứ như vậy làm sao hắn ra tay được? Chỉ dựa vào ân tình Sở Ngọc Bình nhận nuôi vợ hắn thôi đã không tiện ra tay giết chết nó rồi! Ôi chao, lỗ to rồi! Bây giờ bóp chết rồi đi tìm đứa bé khác, ly miêu hoán Thái tử vẫn còn kịp chứ? Câu trả lời đương nhiên là… không kịp.
Sở Ngọc Bình đã đặt tên mụ cho đứa bé là Mầm Đậu, Cố Thanh Vân cũng nhìn thấy vết bớt trên người đứa bé, không chỉ đồng ý với tên mụ vợ ông ấy đặt, mà còn nói tên thì đợi Đậu Đậu trở về rồi đặt, bảo Sở Ngọc Bình nghỉ ngơi cho khỏe, ông ấy đi lấy canh gà mà dì Ôn đã sớm hầm xong.
Sở Ngọc vui mừng cười vui vẻ yên tâm, nhớ đến Đậu Đậu đã mất tích hơn nửa năm, không kiềm được thở dài, “Đứa nhỏ này, đi ra ngoài du lịch sao cũng không gửi tin tức về nhà? Không phải thật sự là mang thai sớm đấy chứ?”
Sau đó Sở Ngọc Bình cùng với Hoa Tú Khu mới vừa được sinh ra
- cũng chính là Tiểu Đậu Mầm kia được y tá đẩy đến phòng bệnh VIP, dáng vẻ mẹ hiền cứ nhìn đứa con mãi.
Đậu Đậu ma xui quỷ khiến đi theo, nhìn chằm chằm Sở Ngọc Bình một lúc, quay đầu nhỏ giọng hỏi Yêu Nghiệt, “Em biết bà ấy à?”
Yêu Nghiệt gật đầu, “Không chỉ biết, em còn nhận bà ấy làm mẹ.”
“Phụt!”
Đậu Đậu suýt nữa sặc chết một ngụm nước bọt ở cổ họng, sợ Sở Ngọc Bình phát hiện, cô vội vàng kéo Yêu Nghiệt đi ra, sau khi đi ra liền hạ thấp giọng quát, “Không thể nào! Sao em lại nhận một người phụ nữ nhỏ hơn em nhiều như vậy làm mẹ được? Em lại không ngốc!”
“...
Em chính là ngốc.”
“Anh…”
“Được rồi được rồi là anh sai, trước không nói chuyện này, việc khẩn cấp trước mắt của chúng ta là phải đi tìm người thay thế đó đã.”
Đậu Đậu hừ một tiếng, tạm thời bỏ qua cho Yêu Nghiệt, đi theo Tứ Bất Tượng một đường chạy đến bệnh viện nhân dân hạng nhất Đế Đô cách đây mấy chục dặm, quả nhiên phát hiện một đứa bé trắng nõn nà ở trong phòng trẻ sơ sinh.
Thật sự là giống Đậu Đậu khi còn bé như đúc! Chỉ trừ giữa trán không có một đóa hoa lan máu mà thôi.
Dĩ nhiên, Đậu Đậu không biết những thứ này, người biết những thứ này là Yêu Nghiệt.
Chờ đợi một nghìn năm, hắn nhìn bản thể và hồn phách của cô lớn lên, nhìn bản thể của cô chịu khổ chịu mệt mỏi mà đau lòng, nhìn linh hồn của cô cao ngạo tùy ý mà vui vẻ yên tâm.
Hắn không thể ra tay đi cứu bản thể của cô, bởi vì hắn biết, không có sự ngược đãi của Lý Thúy Vân, cô sẽ trở thành một bộ dạng làm cho biết bao người yêu thích.
Trước khi hắn nắm chắc được, hắn hy vọng cô duy trì bộ dạng không xinh đẹp đó.
Hắn không muốn trân bảo thuộc về mình bị ngấp nghé, dù là mấy năm, mấy tháng, mấy ngày, mấy giờ cũng không muốn.
Cho nên Đậu Đậu không biết, bản thể của cô là ở dưới sự ngầm cho phép thậm chí là dung túng của Yêu Nghiệt mà lớn lệch, xiêu vẹo đi...
“Điện hạ, Điện hạ?”
Đậu Đậu liếc Yêu Nghiệt một cái, Yêu Nghiệt hoàn hồn lại, dịu dàng nhìn cô, “Sao thế?”
“Ra tay đi! Mau đưa hồn phách của Mạch Quỳnh Lâm vào đi.
Em còn muốn trở về núi Đạo Vương đi thăm sư phụ nữa.”
“...
Được được được, anh ra tay ngay.”
Có lúc, hắn thật sự hận không thể ghen cả với Vân Tung.
Không dễ dàng gì mới trở về Nhân giới một chuyến, cô lại một lòng một dạ nghĩ đến sư phụ của mình.
Hừ, buổi tối sẽ tính sổ với cô! Yêu Nghiệt quyết định xong, kéo hồn phách của Mạch Quỳnh Lâm ra, đầu tiên là mặc niệm thuật pháp rút hơi thở thuộc về Đậu Đậu trên người đứa bé mà Xích Viêm nói cho hắn biết, sau đó phong bế hồn phách của Mạch Quỳnh Lâm vào trong, đút đan dược củng cố cơ thể bồi bổ nguyên đan.