Hoa Thanh nghe mà khóe miệng giật giật, vội vàng xoa ngực cho lão phu nhân, “Được rồi tổ mẫu, đừng tức giận, chuyện đã đến nước này, nói những lời này còn có tác dụng gì nữa? Không bằng bảo Hạo Vũ dẫn người đi giải sầu? Đệ ấy rất quen thuộc Nhân giới.”
Hoa Thanh không nói như vậy Hoa lão phu nhân còn không nhớ ra, “Hạo Vũ? Con đừng có nhắc đến thằng nhóc đó với ta! Thích ai không thích lại đi thích cái con tiểu tiện nhân đó! Bây giờ thì hay rồi, nhìn thấy người ta ân ân ái ái, từ Ma cung trở lại liền bị bệnh, bệnh hay lắm! Bệnh chết nó đi!”
Hoa Hạo Vũ ngoài cửa dừng một lát, sau đó nhấc chân, xoay người rời đi.
Nếu như không phải trúng cổ, anh ta mới sẽ không thích Mạch Phi.
Nhưng tại sao đã giải cổ trùng rồi, anh ta vẫn không tự chủ được mà nhớ cô chứ? Có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi...
Giờ vẫn nên đi tìm quán rượu uống một ly thì hơn.
Có lẽ uống một ly rồi, trong đầu cũng sẽ không nghĩ về Mạch Phi nữa.
Đậu Đậu bất chợt hắt xì một tiếng, dụi dụi mũi, giơ tay lên nắm chặt tay áo Yêu Nghiệt, “Hình như có ai đang mắng em.”
“Ừ, quả thật gần đây em rất đáng bị mắng.”
Yêu Nghiệt không gợn sóng phun ra một câu như vậy, dọa cho Đậu Đậu trừng mắt ngẩn ra nhìn hắn.
Đây thật sự là nam thần cao ngạo lạnh lùng mà cô thích đó hả, làm người khác nghẹn họng không cần lão luyện vậy chứ? Có điều hắn nói cũng đúng, gần đây cô quả thật rất đáng bị mắng.
Ví dụ như, chuyện đút phân bón ruộng cho Hoa Hạo Vũ.
Đương nhiên cô không cho rằng đây là lỗi của cô, rõ ràng chính là Mạch Lăng ra tay.
Cho nên dù thù hận cũng là thù hận Mạch Lăng, không liên quan đến cô! Yêu Nghiệt bất ngờ bị chê công phu làm người khác nghẹn họng dày công tôi luyện, thầm do dự xem có cần trả lại trí nhớ trước kia cho cô không.
Dẫu sao, hắn đã quen làm một kẻ thần kinh ở trước mặt cô rồi.
Đột nhiên trở lại cao ngạo lạnh lùng gì đó, bản Đế tôn đây vẫn có chút không quen.
Hơn nữa, theo tính cách của Kim Đậu Đậu bây giờ, chắc sẽ tương đối thích bệnh thần kinh đúng không? Yêu Nghiệt quyết định trả về, mới vừa lấy ra, nghĩ đến biểu tình hối hận không ngừng sau khi kết thúc thời kỳ ngốc khi mang thai của cô trước kia liền dứt khoát từ bỏ suy nghĩ.
Trước đừng trả về vội, đợi cô mang thai đã rồi hãy nói.
Nếu không cô vì không muốn bị ngốc lúc mang thai mà dứt khoát không mang thai nữa thì làm thế nào? Vậy há chẳng phải hắn sẽ mất rất nhiều phúc lợi à? “Cửu điện hạ, lâu ngày không gặp anh vẫn khỏe chứ? À, không đúng, bây giờ nên gọi anh là Đế Tôn rồi.”
Vạn Tu Viễn mặc một thân đồ đen, đứng sừng sững ở trên sông Quỷ Oán, khẽ mỉm cười, nghiêng nước nghiêng thành.
Đậu Đậu đột nhiên nhìn thấy một gương mặt tướng mạo như Tây Thi như vậy, khóe miệng giật giật, yên lặng trừng Yêu Nghiệt một cái.
Yêu Nghiệt cũng rất vô tội, “Vợ, anh ta là đàn ông.”
Đậu Đậu, “...”
Sau đó cô dời tầm mắt nhìn từ cái cổ xuống đến rốn Vạn Tu Viễn, quả quyết im miệng không nói nữa.
Ừ, thật sự đúng là một người đàn ông, còn sống mái khó phân hơn cả Bích Long.
Vạn Tu Viễn nhìn ánh mắt Đậu Đậu cũng biết Đậu Đậu đang suy nghĩ gì, bình sinh gã ghét nhất bị người khác nói là sống mái khó phân.
Nể tình bây giờ cô là người phụ nữ của lão Đại sáu giới, nể tình cô không nói ra miệng, lần này không so đo với cô.
Đương nhiên, cho dù gã muốn so đo, cũng phải có thể so đo được với người ta! Mấy tháng gần đây gã ở trong Thập Phương Quỷ Vực không bước chân ra khỏi nhà, dứt khoát bắt dân thường ở biên giới Ma tộc thời thời khắc khắc đều chú ý quốc gia đại sự.
Cho nên hắn rất rõ ràng, vị Ma quân mới nhậm chức của Ma tộc này cũng chính là nữ ma đầu trong lòng Ly Cửu Ca, thiên phú của cô thế mà lại là hấp thu công lực của người khác.
Cho nên dù cô thật sự nói gã sống mái khó phân thì gã cũng không đánh lại được cô! Vì thế, hắn còn có thể nói gì nữa? Hắn chỉ có thể ha ha cười khan hai tiếng bày tỏ, “Mấy giờ trước có một bà già chơi trùng đến, đây là chuyện gì thế?”