Một bát canh đọa linh làm sao đủ? Không tận mắt nhìn thấy đứa bé kia biến mất nhìn thấy kẻ thù hồn phi phách tán hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Cho nên Xích Viêm không thừa nhận Long tộc Đông Hải, cũng có thể hiểu...
Yêu Nghiệt nghĩ như vậy vì vậy có chút đồng tình với Xích Viêm, Xích Viêm thở dài, ánh mắt nhìn rễ cây già trong hồ nước thánh mang theo dịu dàng và quyến luyến, “Hoa Tú, đã nhiều năm như vậy, nàng...
đã tha thứ cho ta rồi chứ? Nàng có đồng ý cùng ta vào lại luân hồi không?”
Rễ cây già trong hồ nước thánh run lên, chậm rãi giơ một cành ra, nhẹ nhàng khoác lên tay lão già điên.
Lần này Yêu Nghiệt lại càng khiếp sợ hơn, bởi vì cho dù thế nào hắn cũng sẽ không ngờ, cây thánh trước mặt này lại là hóa thân của Hoa Tú phu nhân.
Không không không, không chỉ có cây thánh ở trước mặt này, có lẽ cây đại thụ cao ngút trời trong rừng sương mù có động cây thời gian kia mới là bản thể.
“Ra tay đi.”
Lão già điên nói, “Dùng đao Cửu Tu trong tay ngươi, hoàn toàn giết ta đi.
Ta đợi mười vạn năm, đợi con trai ta, đợi cháu trai ta.
Nhưng bọn họ cuối cùng lại không có một ai có thể làm ta bị thương được.”
“Cho nên, ông vẫn đang đợi một người có thể giết ông à?”
“Đúng, tộc Hoa Tú chính là tộc mạnh nhất trong Ma tộc, nếu như bọn họ đều không thể giết được ta thì trong sáu giới này, có ai có thể giết được ta chứ?”
Những lời lão già điên nói, Yêu Nghiệt tán thành.
Đều nói hậu sinh khả úy, viễn cổ Thần long Xích Viêm thân là người ngự trị chúng thần trên sáu giới, cũng chỉ có con cháu của ông ta mới có thể lấy được tính mạng ông ta đúng không? Bây giờ Hoa Tú Khu đã chết rồi, ông ta không thể lấy được tính mạng của Xích Viêm cũng không làm cho Ma tộc mạnh hơn được, nếu Xích Viêm đã một lòng muốn chết, người có thể trông cậy chỉ có hắn và Đậu Đậu thôi.
Cho nên lúc bọn họ đến hồ nước thánh, ông ta đã sớm chờ ở đây rồi, không phải muốn giết bọn họ báo thù cho Hoa Tú Khu, mà là muốn thăm dò thực lực của bọn họ.
Ai có thể giết ông ta, sẽ để cho người đó làm.
Cái sự thật này cũng thật sự là… làm cho người ta không nói nổi.
Được, lão già điên này không ngừng bồi dưỡng con cháu của tộc Hoa Tú là vì một lòng muốn chết, vậy thì vấn đề lại tới nữa… “Người không thể tự sát à?”
“Tự sát? Ha ha ha, Ly Cửu Ca à Ly Cửu Ca, chẳng lẽ ngươi không biết, thượng cổ Thần tộc tự sát thì sẽ hồn phi phách tán?”
Năm đó, Hoa Tú vợ ông ta đã tự tuyệt bên cửu trùng thiên.
Ông ta uống rượu xong lăn lộn một chỗ với Cơ Nhược Tuyết, khiến cho Cơ Nhược Tuyết mang thai.
Lúc ông ta không biết, Cơ Nhược Tuyết lấy trộm đao Cửu Tu của ông ta dùng cái chết để ép bức khẩn cầu Hoa Tú tác thành cho bọn họ, Hoa Tú mềm lòng, lúc lôi kéo đã bị đao Cửu Tu ngộ thương.
Thượng cổ truyền lại, chỉ cần bị lưỡi băng trong tay mình đâm trúng chỗ hiểm thì đều là kết cục hồn phi phách tán.
Mặc dù Hoa Tú không có ý tự sát, nhưng bởi vì bàn tay chạm vào đao Cửu Tu bị đao Cửu Tu đâm trúng tim, hương tiêu ngọc vẫn, hồn phi phách tán.
Vì thế ông ta làm sao có thể tha cho Cơ Nhược Tuyết được? Có thể vì chúng thần thỉnh cầu cuối cùng mà chỉ đổ cho bà ta một bát canh đọa linh đã là nhân từ rồi! Sau đó, ông ta ôm di thể của Hoa Tú khóc nỉ non bên cửu trùng thiên, nước mắt hòa với máu huyết của bà ấy rơi xuống, trên mặt đất nở ra một đóa lại một đóa hoa lan màu máu kéo dài mười dặm.
Ông ta khóc đủ bảy ngày bảy đêm, lúc nước mắt cạn khô cũng không khống chế được sự thù hận dâng trào trong cơ thể nên đã thành ma.
Con trai duy nhất của ông ta lảo đảo chạy tới, bị ảnh hưởng đến nên cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Sau đó ông ta lên trời xuống đất thu thập hồn phách, thu thập từng chút từng chút, từng mảnh từng mảnh của con trai duy nhất của ông ta.
Ông ta bắt đầu không đội trời chung với Thần tộc, bởi vì nếu như không phải những Thần tộc sống ở thiên cung kia ngầm cho phép, Cơ Nhược Tuyết căn bản không thể có cơ hội tiến vào tẩm cung của ông ta còn hạ thuốc mê cho ông ta.