Đậu Đậu vừa dứt lời, đã nhìn thấy Bích Long đứng ở trên thềm đá nhìn cô, cô lập tức sờ sống mũi, “Hì hì, Bích Diểu chào ngươi, gần đây cuộc sống thế nào rồi?”
Bích Diểu hừ nhẹ một tiếng không lên tiếng, sau đó chính là nhân cách Bích Long, “Ngươi đến là để thăm ta à?”
“...
Coi… coi là vậy đi.”
Không phải như vậy, cô là tới tắm một cái, thuận tiện nhìn xem người đàn ông trước kia mình mắt chó đui mù yêu rốt cuộc là đức hạnh gì, làm sao có thể khi cô sinh con rồi mà còn không gặp mặt hai đứa một lần! Cho nên cô thật sự không biết Bích Long đã trở về Thánh nữ các.
Lại nói, Bích Long một người đàn ông trở về Thánh nữ các… bây giờ anh ta là nam hay là nữ? Có lẽ ánh mắt của Đậu Đậu quá rõ ràng, Bích Long khẽ thở dài một cái, sau đó là giọng của Bích Diểu, “Đương nhiên ta là một cô gái.”
Uổng công Bích Long tưởng tên vong ân phụ nghĩa này đến thăm anh ta, đúng là tự rước lấy nhục.
Đều đã thành ma, còn có thể có tình cảm gì chứ? Cho dù có cũng không tới lượt anh ta! Bích Diểu khinh thường hung hăng nhìn Bích Long một cái, sau đó kéo ống tay áo Đậu Đậu, “Đi thôi, ta mở hồ nước thánh giúp ngươi.”
Sau khi Mạch Quỳnh Lâm bị phế công lực nhớ lại chuyện trước đây vào cấm địa coi giữ Nhiễu Lan Đằng, Bích Diểu đã trở thành thánh nữ lợi hại nhất trong Thánh nữ các.
Trưởng lão thánh nữ vốn là tùy ý cô ta nhất, bây giờ thấy cô ta ăn uống chơi bời ngủ với nam sủng như cũ bản tính không thay đổi liền rất yên tâm, thế là bèn giao chìa khóa hồ nước thánh cho cô ta.
“Mạch Phi à, ngươi đến hồ nước thánh, không phải là muốn nhớ lại chuyện trước kia đấy chứ?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi cũng cần nhớ lại chuyện trước kia ư?”
Không trách Bích Diểu hỏi như vậy, thật sự là chuyện Mạch Phi thích Ly Cửu Ca cả Ma tộc đều biết, bây giờ Đế Tôn là Ly Cửu Ca, Mạch Phi lại thành Ma quân thành hôn với Đế Tôn rồi, vậy thế nào cũng coi là người có tình cuối cùng cũng thành người nhà, nhớ lại hay không nhớ lại chẳng phải đều như nhau sao? À, không đúng, không giống, sau khi Ma tộc thành ma, sẽ không yêu người khác nữa.
Vì vậy Bích Diểu dứt khoát im miệng không nói, dùng thuật pháp mở hồ nước thánh ra, nói, “Mời.”
Đậu Đậu nhấc chân đi vào, Yêu Nghiệt theo sát phía sau.
Sau khi đi vào, hắn liền phát hiện ra không đúng, vừa định kéo Đậu Đậu chạy ra ngoài đã thấy kết giới phong ấn hồ nước thánh kia lại tự bao quanh lại.
“Chuyện gì thế này?”
Đậu Đậu đen mặt lại hỏi như vậy, mặt Bích Diểu đần ra, “Ta… ta cũng không biết.”
“Trong nước có đồ, là rễ cây.”
Yêu Nghiệt vừa nói như vậy, Đậu Đậu vội vàng theo ánh mắt hắn nhìn qua, quả nhiên trong hồ nước thánh có một vùng đen sì như dây leo, không ít rễ cây thô chắc nhô ra từ dưới đáy, từng cái từng cái vung vẩy vươn về phía Đậu Đậu.
Đậu Đậu rút dao ra không chút do dự chém đứt, “Là cây thánh.”
Thánh nữ các trừ cây quả thánh nữ ra chỉ có cây thánh.
Đừng nhìn thân cây quả thánh nữ không nhỏ, nhưng rễ của nó lại rất nhỏ, nhỏ đến nỗi có thể dễ dàng di chuyển vào trong chậu.
Cho nên chỉ có cái cây thánh không nhìn ra là giống gì không biết đã có từ bao năm rồi kia mới có bộ rễ to khỏe thế này.
Yêu Nghiệt đồng ý với suy nghĩ của Đậu Đậu, nhưng Bích Diểu lại đầy nghi ngờ, “Làm sao có thể? Cây thánh tồn tại trên đời không biết đã mấy vạn năm, nếu như thật sự có một ngày tấn công con dân Ma tộc thì đã sớm tấn công rồi!”
Sau đó nhìn thấy những cái rễ cây kia chỉ nhắm vào Đậu Đậu và Yêu Nghiệt, cô ta dứt khoát buông tay bắt đầu đắc ý, “Xem đi, xem ta nói cái gì kìa! Cây thánh sẽ không tấn công con dân Ma tộc! Nhất định là bởi vì ngươi gả đến Thần tộc không để lại con nối dõi huyết thống thuần chủng cho Ma tộc cho nên cây thánh nổi giận rồi!”
“Đủ rồi Bích Diểu, quay lại!”
Bích Long rống lên một tiếng, rút kiếm gia nhập trận hỗn chiến, hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
“Có thể là cái lão già điên đó.”