Nhưng ông ấy đợi một tháng hai tháng ba tháng bốn năm tháng, Bạch Chỉ cũng không xuống báo một tiếng tin tức tốt cho ông ấy.
Chuyện này làm Vân Tung lo lắng chết mất, tâm tâm niệm niệm, sợ lại xảy ra sơ suất gì.
Bây giờ ông ấy đang đứng ở đỉnh núi Đạo Vương hút thuốc, thở vắn than dài, đã tưởng tượng ra tình tiết một bộ phim truyền hình: Nhất định là Long vương lại cản trở từ bên trong! Nhất định là sắp thành thân, lão Long vương lại kia nói đi nói lại nói đồ đệ của ông ấy là ma, tâm tư không đơn thuần gì đó! Cẩu huyết một chút nữa, có khi Long hậu còn lăn lộn một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Đồ tế kia của ông ấy không coi Long vương ra gì nhưng hắn lại quan tâm đến Long hậu.
Nếu như Long vương xúi giục Long hậu ầm ĩ như thế, vậy chuyện thành thân không phải cứ gác lại mãi à? Từ xưa tới nay mẹ chồng chính là một ngọn núi lớn ngăn ở giữa những người có tình, xem ra đồ đệ của ông ấy vẫn không thể nào thoát được một kiếp này rồi...
Khụ, nói thế nào nhỉ? Long hậu cũng không biết chuyện này, nếu không, nhất định sẽ muốn lý luận với Vân Tung mấy câu.
Bà nào phải là loại mẹ chồng không nói lý lẽ đó! Bà nào có một khóc hai nháo ba thắt cổ! Bà cùng lắm là, cùng lắm là bị lão Long vương lừa dối làm bộ một chút.
Còn không phải là vì bà ấy bị Cơ Yêu Nguyệt ầm ĩ làm cho sợ chết khiếp à? Nếu chuyện này đặt vào trước kia thì không biết bà sẽ vui mừng ra sao nữa kìa! Đương nhiên là Long hậu không biết suy nghĩ của Vân Tung, bà đợi ở bên này mấy canh giờ rồi, thật sự rất muốn đi thăm cháu, mới vừa đi tới, chỉ thấy con dâu đó của bà bế con chuẩn bị hạ giới.
Bà ấy tức giận lại lập tức hung hăng đạp cho lão Long vương một cái, “Chàng nói nghĩ cách nghĩ cách! Cách chàng nghĩ đâu hả?”
Long vương đau quá nhảy lên, chỉ có thể yếu ớt mở miệng giải thích, “Cách cũng không phải trong chốc lát là có thể nghĩ ra được.
Con trai nàng sinh ra mà nàng còn không biết à? Cái đức hạnh đó của nó, mình sống không yên ổn thì làm sao để ta sống yên ổn chứ? Nếu như nàng muốn trông cháu, vậy chỉ có thể đợi nó được như ý thôi.”
“Vậy lúc nào nó mới có thể như ý hả?”
“Đương nhiên...
là lúc tâm đầu hợp ý với ma nữ kia.”
“Cái gì mà ma nữ ma nữ! Bây giờ nó đã gả qua đây rồi! Chàng chính là có ý kiến lớn đối với xuất thân của nó, nó mạnh hơn Cơ Yêu Nguyệt nhiều!”
“Đúng đúng đúng, nó mạnh hơn Yêu Nguyệt, mạnh hơn Yêu Nguyệt.
Nhưng Yêu Nguyệt một lòng một dạ thích nó, còn tiểu Ma quân đó thì sao? Chỉ chớp mắt đã quên mất con trai nàng rồi! Đây cũng là vì con trai nàng không thích Yêu Nguyệt, nếu nó thích Yêu Nguyệt thì đã sớm lấy ả rồi, hà cớ gì phải đến bước ngày hôm nay?”
Long hậu không thích nghe Long vương nói lời này chút nào, “Chàng nói cái gì thế hả? Tiểu Ma quân muốn quên đi chắc! Hơn nữa, dù có thế nào đi nữa nó cũng không cắm sừng cho con trai thiếp giống Cơ Yêu Nguyệt!”
“Ôi chao! Nó không cắm sừng? Nếu không phải con trai nàng ra tay nhanh, nó không cắm cho con trai nàng bảy tám cái sừng rồi mới lạ đấy!”
“Đó là nó quên mất!”
Long hậu vô cùng tức giận, trong lòng càng cảm thấy Long vương không hiểu tình yêu.
Long vương bắt được cái thóp này, “Nàng xem đi, chính nàng cũng thừa nhận rồi có phải không? Nó quên rồi.
Nếu nó không phải là ma thì nó có thể quên à?”
Long hậu chỉ cảm thấy mình nói cũng như không, giận dữ ném lại một câu cho dù ông ta nói thế nào cũng đều là do nhân phẩm của Cơ Yêu Nguyệt có vấn đề, rồi quay người đi tìm Nguyệt Lão.
Long vương không hề cảm thấy nhân phẩm của Cơ Yêu Nguyệt có vấn đề gì, ông ta cảm thấy những việc Cơ Yêu Nguyệt làm đều đúng.
Người ta sở dĩ làm như vậy, còn không phải là vì giải hàn độc trên người mà sống tiếp ư? Khụ, nói thế nào nhỉ, dùng lời của Đậu Đậu mà nói, con người Long vương chính là điển hình của loại đàn ông tự cho mình là đúng.
Loại đàn ông tự cho mình là đúng vĩnh viễn chỉ tin tưởng ấn tượng đầu tiên, chỉ cần đối phương đủ thanh thuần đủ xinh đẹp, vậy vĩnh viễn đều có thể thị phi bất phân.