“Hả? Bốn năm tháng rồi!”
Đậu Đậu ngồi bật dậy, sau đó đỡ cái eo già lầm bầm tính toán.
Một canh giờ trên trời bằng một tháng dưới đất, một canh giờ là hai tiếng, bốn năm tháng chính là bốn năm canh giờ, cô ở chỗ này bốn năm canh giờ rồi! Đợi đã, vậy cô ngủ bao lâu? Yêu Nghiệt không dừng động tác, “Hơn một canh giờ.”
Hơn một canh giờ? Cho nên hắn đã giày vò cô ba bốn canh giờ cũng chính là sáu bảy tám tiếng rồi? Cô đột nhiên không muốn nói chuyện nữa.
“Tôn thượng, đã đưa nước tới rồi, người xem?”
“Lui ra cả đi.”
“Vâng.”
Sau khi các tiên lui ra, Yêu Nghiệt giơ tay lên bế ngang Đậu Đậu đang ngẩn ra dậy, “Trước đó quá buồn ngủ cho nên chỉ tắm rửa đơn giản thôi, tắm nước nóng trước đi.
Bên phía Ma giới, tin chắc Mạch tướng quân sẽ xử lý tốt.”
Vốn dĩ hắn muốn nói là Đại Vu Sư, nhưng nghĩ đến Đại Vu Sư có những tâm tư đó đối với vợ hắn, thế là liền im lặng đổi thành Mạch tướng quân ăn uống chơi gái đánh bạc.
Đậu Đậu còn không biết Mạch tướng quân là cái đức hạnh gì à? Mặc dù Ma tộc không có nhiều Đại tướng, nhưng từ sau khi cô đăng cơ, ông ta đã hoàn toàn bộc lộ bản tính rồi.
Không chỉ cho thôi những tiểu thiếp kia, còn chuẩn bị lấy Lạc Nhạn làm phu nhân.
Đúng, không sai, chính là thánh nữ dịu dàng hào phóng mà Đậu Đậu quen đó.
Lúc ấy cô không phản đối nhưng cũng không tán thành.
Vì vậy Mạch tướng quân liền tạm thời thôi, bây giờ thấy cô ở Thiên giới cũng không biết lúc nào mới trở về, nhất định là ông ta đã lấy về nhà rồi.
Ta nhổ vào! Cái lão trâu già gặm cỏ non này! Không trách Mạch Lăng cũng là đàn ông cặn bã, đều là học ông ta cả! “Á! Anh, anh anh anh…”
Đậu Đậu đang xuất thần, bất ngờ bị người thả vào trong nước nóng chạm đến nơi khó mở miệng, đỏ mặt thở hổn hển.
Đối với chuyện này, Yêu Nghiệt ngược lại không chút gợn sóng, “Anh làm sao? Anh là chồng của em!”
Đậu Đậu còn có thể nói gì? Cô còn có thể nói thế nào nữa? Cô chỉ có thể tạm thời nhịn tâm tư xấu hổ, khẽ nghiến răng, “Lát nữa em muốn về Ma giới.”
“Có thể.”
“Em muốn dẫn hai đứa bé về cùng.”
“Ừ.”
“Em, em muốn ở bên đó một khoảng thời gian.”
“Được, anh đi cùng em.”
Đậu Đậu suýt nữa nghẹn một ngụm máu trong cổ họng chết, “À, anh, anh muốn trở về cùng em?”
“Đương nhiên, anh là chồng em.”
“...
Được rồi, anh thắng rồi.”
Yêu Nghiệt khẽ cong môi, động tác trên tay càng dịu dàng hơn, sau đó bế cô ra cầm áo choàng tắm lớn quấn lấy cô, lấy một bộ quần áo từ trong tay áo ra.
Đậu Đậu thấy bộ quần áo đẹp kia cũng không suy nghĩ nhiều, mặc xong chạy đến cung điện bên cạnh tìm con.
Nửa ngày không gặp, hai đứa bé đang vui vẻ chơi với Bạch Chỉ mặt đầy xoắn xuýt.
Đậu Đậu đi vào mới phát hiện, trước kia không nhìn kỹ, bây giờ vừa nhìn, trong điện Lưu Vân chuẩn bị toàn là đồ chơi của trẻ con.
Không trách ngay cả Viên Viên thích khóc thích quậy cũng có thể ngoan ngoãn ngồi chơi.
Bạch Chỉ nhìn thấy Đậu Đậu và Yêu Nghiệt đến, vội vàng đứng lên, “Đế Tôn, Đậu… Đế Hậu.”
“Vâng, đa tạ sư thái trông nom.”
“Không không không, đây đều là chuyện tiểu tiên nên làm.
Nhưng bây giờ cũng qua bốn năm canh giờ rồi, có phải tiểu tiên...
có thể đi rồi không?”
Bà ta đã sốt ruột quá rồi biết không? Lần này bà ta lên Thiên giới vốn dĩ chính là thăm dò tin tức cho Vân Tung, ở lại nơi này xem bọn họ thành hôn đã lãng phí không ít thời gian.
Bây giờ lại đợi lâu như vậy, cái lão già mất nết Vân Tung đó có lẽ đã nóng lòng đến điên! Bạch Chỉ nghĩ không sai một chút nào, ngày Đậu Đậu thành hôn, ráng đỏ ở chân trời cứ thế giữ suốt một tháng.
Vân Tung nhìn thấy mà vui mừng trong lòng, thầm nghĩ lần này đồ đệ của ông ấy nhất định đã hết sóng gió rồi.