Vì thế, đối với chuyện đã qua, cô không hề có ham muốn muốn biết, chỉ cảm thấy chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó qua đi.
Nhưng bây giờ cô thật sự có chút tò mò.
Tò mò rốt cuộc cô thích người đàn ông thế nào, mà đến nỗi cô thành hôn rồi hắn cũng chưa từng qua thăm hai đứa bé.
Hắn yên tâm để cô dẫn hai đứa bé đi tái hôn như vậy à? “Hai đứa các con tạm thời sống ở đây, ba mẹ có mấy chuyện phải nói.”
Yêu Nghiệt đột nhiên mở miệng, Đậu Đậu hoàn hồn lại.
Hóa ra bất tri bất giác, cô đã theo hắn đi xa như vậy rồi.
Ba chữ Điện Lưu Vân rất to ở phía trên, đây là nơi có mây đẹp nhất trong Thiên cung.
Viên Viên đã nằm bò trên lan can bắt đầu bắt mây rồi, Biển Biển mặc dù không nói gì nhưng trên mặt cũng hiếm khi thấy không lộ ra vẻ ghét bỏ.
Đậu Đậu hơi vui vẻ yên tâm, nghĩ đến hắn thuận miệng nói ba mẹ thì tâm tình lập tức lại bắt đầu xoắn xuýt: Vị này cũng nhận thân nhanh quá nhỉ? “Phi Sương, ngươi đi gọi Thượng tiên Bạch Chỉ, nói bản tôn làm phiền bà ấy trông bọn nhỏ một lúc.”
Tỳ nữ tên Phi Sương gật đầu nói vâng, chỉ một lát sau sư thái Bạch Chỉ đã đến rồi.
Đậu Đậu nhìn thấy người quen, hơi yên tâm hơn chút mới bịn rịn không nỡ bị Yêu Nghiệt kéo đi động phòng hoa chúc rồi.
Trong điện Thừa Càn, đèn đuốc mờ mịt, đỉnh chạm rỗng, đèn lưu ly, đài mây bay, đèn hoa hồng trôi lơ lửng trong đám mây, lúc chuyển động dường như còn mang theo gió trời.
Đậu Đậu kinh ngạc nhìn tất cả trước mắt, không thể thừa nhận rằng trong lòng có một sự kích động nho nhỏ.
Cảnh tượng mộng ảo như vậy, so với phim thần tượng thì còn muốn lấy lòng trái tim thiếu nữ hơn.
Vị trước mặt này, chắc cũng là cao thủ cua gái nhỉ? Nhận ra được suy nghĩ của Đậu Đậu, Yêu Nghiệt hừ nhẹ một tiếng, tiện tay cầm lấy thanh gỗ nhấc khăn đỏ đội đầu ra.
Khăn đỏ đội đầu che kín tầm mắt vừa rơi xuống, đập vào mắt cô là một khuôn mặt phóng đại tựa như yêu nghiệt.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Đậu Đậu vẫn hơi bối rối.
Đến khi người kia lui lại thì hơi thở cô đã bất ổn người lâng lâng, suýt chút nữa ngã vào trong vách ngăn, may mà Yêu Nghiệt kéo lấy eo cô, “Cẩn thận.”
“Cám… cám ơn.”
Đậu Đậu thẹn thùng nói, thầm nghĩ, cuộc hôn nhân này sao cứ giống như mấy cuộc hẹn hò nhanh chóng ở Nhân giới ý nhỉ? Hai người xa lạ, một lời không hợp là lăn lên giường gì đó, vẫn có chút xấu hổ.
“Chúng ta được coi là người lạ à?”
“Khụ, không… không tính, đương nhiên không tính rồi, ha ha.”
Sao hắn lại biết được cô nghĩ cái gì nhỉ? Chẳng lẽ hắn dùng nhiếp hồn thuật gì với cô? “Vẻ mặt của em quá rõ ràng.”
Đậu Đậu, “...
À.”
Sau đó trong bầu không khí lúng túng, cô cảm thấy nhất định cô phải nói cái gì đó.
Ít nhất phải mau chóng tìm đề tài phá vỡ sự im lặng gượng gạo này đi.
Vì vậy cô cúi đầu nhìn giày nhìn nền nhà nhìn vách ngăn, cuối cùng cũng tìm ra được chuyện có chút giống đề tài.
“Bên dưới đám mây này là gì thế? Không phải là trời chứ? Vậy có phải là nếu như ngã từ đây xuống có phải sẽ trực tiếp đi đầu thai không?”
Không thể trách Đậu Đậu sẽ nghĩ như vậy, dẫu sao cô cũng đã xem phim điện ảnh rồi.
Yêu Nghiệt hơi vô lực, “Ngã xuống cùng lắm là đau chút thôi, còn đầu thai thì không.
Bây giờ số người ở Nhân giới nhiều lắm rồi, thần tiên đầu thai cũng phải đến địa phủ xếp hàng.”
“Ồ, như vậy à, ha ha ha.”
Xong, lại hết chuyện nói rồi.
Vì vậy Đậu Đậu lại bắt đầu nhìn, nhìn thấy một đám mây như bông vải xếp trên sàn nhà, hỏi, “Đó là cái gì thế?”
“Giường mây.”