Những chuyện này Long vương đều biết.
Cho nên lòng ông ta lạnh giá, nhất thời mất hứng, lập tức già đi mười mấy tuổi.
Long hậu thở dài, khẽ đỡ cánh tay Long vương, “Chàng uống say rồi, thiếp dìu chàng đi nghỉ ngơi.”
Long vương ngơ ngẩn nhìn Long hậu một cái, liếc thấy trên cổ bà ấy có rất nhiều vết sẹo đã qua nhiều năm dần dần phai nhạt đi gần như không nhìn thấy nữa, trong lòng càng đau buồn hơn.
Vì vậy ông ta mặc cho Long hậu đỡ rời đi, lần đầu tiên sinh ra cảm giác hối hận đối với chuyện năm đó.
Có lẽ ông ta không nên mặc cho Tây Hải Long vương giết Mạch Phi.
Dù sao chăng nữa, cô cũng là người phụ nữ con trai ông ta yêu thương.
Ông ta ngoảnh mặt làm thinh như vậy, cho dù qua hơn nghìn năm rồi, con trai ông ta vẫn không muốn tha thứ cho ông ta...
Đậu Đậu nhìn chằm chằm bóng lưng Long vương, không hiểu ra sao cả nhìn Yêu Nghiệt, bị Yêu Nghiệt nắm tay kéo lên ngồi vào vị trí trên cao đó.
Cô cảm thấy hai cha con này nhất định có chuyện gì, mặc dù vị Đế Tôn này nói nghe cũng rất có lý, nhưng sao cô cứ cảm thấy châm chọc như vậy nhỉ? Cái gì gọi là ngồi thoải mái rồi không muốn xuống nữa, từ xưa tới nay, con trai soán vị của cha không phải ít, cha soán vị của con trai ngược lại mới nghe lần đầu.
Chẳng lẽ, Long vương bảo đao không già, tuổi già chí chưa già ư? Ừm...
có khả năng.
Đậu Đậu ngồi ở bên cạnh Yêu Nghiệt tưởng tượng tình tiết bộ phim điện ảnh, bên dưới mời rượu chúc phúc cũng được quá nửa rồi.
Hai đứa bé đói bụng, nhìn chằm chằm trên bàn bày toàn tiệc chay chẳng có chút hứng thú nào.
Đậu Đậu nhìn thấy mà đau lòng, muốn giục lại không tiện mở miệng.
Muốn bảo hai đứa bé tiến lên chúc phúc, lại sợ hai đứa bé bị cha dượng ghét.
Vì vậy chỉ có thể nhịn, ngậm nước mắt nhìn qua khăn đội đầu màu đỏ.
Yêu Nghiệt nhạy bén nhận ra được điểm này, nhẹ nhàng nhấc tay lên gọi tên Viên Viên Biển Biển.
Biển Biển ấn Viên Viên đang kích động tránh để nó lỡ miệng gọi ra, cẩn thận đi lên phía trước, nhưng cũng không quỳ gối bái kiến, chỉ nói, “Bái kiến Đế Tôn.”
Thật ra theo lý mà nói, trong cuộc đời, lạy trời lạy đất lạy cha mẹ nên bọn chúng quỳ trước Yêu Nghiệt là chuyện đương nhiên.
Nhưng không phải bây giờ thân phận của cha bọn chúng vẫn chưa tiện bại lộ à? Ở trong mắt mẹ ngốc của bọn chúng, hắn là cha dượng.
Nếu như bọn chúng quỳ trước hắn, cho dù cô có thần kinh thô thế nào cũng sẽ không thoải mái trong lòng, cũng sẽ đau lòng.
Cho nên nó không quỳ, cũng không cho Viên Viên quỳ, chỉ mở miệng đúng mực nói một câu bái kiến Đế Tôn.
Viên Viên cũng bắt chước nói theo như vậy.
Đậu Đậu nhìn thấy tất cả, nhưng vẫn cảm thấy hai đứa bé bị uất ức.
Ai không muốn sống chung với cha mẹ ruột chứ? Theo cô gả qua đây như vậy, cho dù vị bên cạnh có tốt với hai đứa bé này thế nào đi nữa, nhưng ở trong lòng bọn chúng thì cũng không bằng được cha ruột âm hiểm xảo trá của bọn chúng đúng không? Yêu Nghiệt đột nhiên che mặt hắt xì một tiếng, liếc thấy được cách nghĩ của Đậu Đậu, âm thầm tự ghen tỵ với cha ruột của bọn chúng là chính hắn đây.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Bây giờ nếu như để cho cô biết, chẳng phải lại thành cô vì hai đứa bé mới ở bên hắn sao? Hắn hy vọng, xa xỉ mong cầu rằng cô có thể yêu hắn lần nữa.
Nếu không, chỉ dựa vào trí nhớ và con trẻ thì sớm muộn cũng sẽ mất hết kiên nhẫn đúng không? Con người cũng không thể sống mãi trong hồi ức được...
Yêu Nghiệt thở dài, gọi hai đứa bé đi lên trước, ở ngay trước mặt chúng tiên mà đường hoàng lấy ra hai đĩa vịt quay nóng hổi.
Viên Viên nuốt nước miếng nhận lấy, Biển Biển vội vàng nói đa tạ Đế Tôn, sợ nói chậm thì em gái ngốc của nó sẽ hô lên cha thật lợi hại mất.
Nhưng vịt quay này… Từ đâu ra đấy?