Cô cảm thấy vị trên trời kia nói chuyện rất giữ lời.
Mặc dù trước kia nói dối nhưng cũng là nói được làm được, lo nghĩ cho sáu giới.
Chúng sinh bình đẳng, chế độ một vợ một chồng, ha ha ha, hắn lại cũng giống như người ở Nhân giới.
“Báo!”
Một người chim cánh đen lại bay xuống, vội vàng quỳ xuống nói, “Quân thượng, chân trời có không ít thiên binh đến, hình như còn khiêng cái gì đó.
Nhìn bộ dạng đó, không phải là muốn tấn công Ma tộc đấy chứ?”
Vị sứ giả truyền lệnh này chính là sứ giả chạy tới chạy lui truyền lệnh không biết bao nhiêu lần ở rừng sương mù lúc trước đó, đần độn ngốc nghếch, Đậu Đậu nhìn mà nhức cả đầu.
Bạch Chỉ nghe thấy thế liền cười, “Đó là Đế Tôn phái người đưa sính lễ tới, bọn họ khiêng vật nặng, đương nhiên bay chậm hơn lão thân.”
Bạch Chỉ lời vừa dứt, một đám thiên binh mặc áo giáp màu trắng đã hạ xuống.
Hai người khiêng một cái rương, chỉ một lát đã chiếm hết Ma cung.
Không trách sứ giả truyền lệnh này nghi ngờ bọn họ tới tấn công Ma tộc, vì thật sự là bọn họ khiêng đến cũng quá nhiều thứ.
Bạch Chỉ phất tay, một đám thiên binh đồng loạt mở rương ra, binh khí, châu báu, cẩm y, tơ lụa cái gì cũng có cả, Đậu Đậu đi dạo qua quốc khố Ma tộc cũng coi là được mở rộng tầm mắt rồi mà vẫn phải thổn thức.
“Hắn… Không phải là hắn dọn toàn bộ đồ của Thiên đình qua đây đấy chứ?”
“Không hẳn vậy, dẫu sao Ma quân gả qua đó thì cũng vẫn phải sống nữa chứ.”
“Woa! Trân châu nấp nánh!”
Đậu Đậu không phòng bị, Viên Viên đã chạy tới, nhào vào trong một cái rương trân châu ngọc bích dạ minh châu vui vẻ vốc lên.
Biển Biển bất lực lắc đầu một cái, mới vừa định đi qua bảo Viên Viên thu liễm lại một chút, con nhóc kia đã kích động ầm ĩ lên, “Cha giầu quá! Giầu quá đi!”
“Viên Viên!”
Biển Biển hận rèn sắt không thành thép trừng Viên Viên một cái, nhảy từ trên cao xuống, có thể nói là đi nhanh như bay.
Sao nó lại nói chứ? Sao nó lại nói chứ? Cha nhát gan của bọn nó không nói đương nhiên có đạo lý của việc không nói.
Để cho cái đứa nhỏ mập Viên Viên này ầm ĩ lên, không chừng mẹ ngốc của bọn nó sẽ nghĩ gì thì sao! Nhưng Biển Biển thật sự đánh giá cao chỉ số thông minh của mẹ ngốc của bọn nó rồi, Đậu Đậu đột nhiên nghe thấy Viên Viên gọi Đế Tôn là cha, cạn lời một lúc muốn yên tĩnh, sau đó đỡ trán than thở, “Viên Viên, con không thể như vậy được, không thể thấy tiền rồi ai cũng đều gọi là cha được!”
Như vậy cha ruột của bọn nó sẽ nghĩ thế nào chứ? Cha ruột của bọn nó há chẳng phải sẽ bực bội chết à? Cha ruột của bọn nó...
Cha ruột của bọn nó đang bận rộn ở Thiên đình, chỉ làm một chuyện, đó chính là giục! Hắn đã giục chúng tiên chuẩn bị xong đồ cần dùng trong đại lễ lên ngôi và đồ thành thân trong một giờ rồi.
Cho dù như vậy, hắn vẫn cứ chê chậm! Vì vậy Đậu Đậu suy nghĩ nhiều rồi, cô bất lực nói Viên Viên một câu, thấy Viên Viên xụ miệng ra, giơ tay ra xoa đầu nó, “Ngoan, không thể nhận bừa cha được.”
Viên Viên uất ức nhìn Biển Biển một cái, nhận được ánh mắt sắp rút gân của Biển Biển, quả quyết khuất phục.
Trong mắt Bạch Chỉ mang theo ý cười, “Ma quân cần gì phải nghiêm túc như vậy.
Chỉ cần đợi Thần tộc Ma tộc thông hôn xong thì không phải hai vị tiểu Điện hạ sẽ phải gọi là cha sao?”
Hơn nữa, đó vốn dĩ chính là cha bọn chúng.
Đậu Đậu ha ha cười khan hai tiếng, “Sư thái nói đúng, nhưng con cảm thấy, vẫn không nên vì tiền mà nhận loạn cha thì hơn.”
Sau đó cô bế hai đứa bé đi về chỗ, ngồi vững rồi ngồi xong rồi thì khẽ nhìn Đại Vu Sư một cái.