Cô suy nghĩ một chút, chỉ có thể là cách giải thích này thôi.
Đế Tôn này anh tuấn tao nhã phong lưu tuyệt thế như vậy, cô căn bản chưa từng gặp qua.
Đột nhiên lừa cô ký khế ước thì chỉ có cách giải thích là muốn kiềm chế Ma tộc thôi đúng không? Đúng là một biện pháp tốt để phòng ngừa dân số Ma tộc tăng nhanh sau đó tấn công Thiên đình...
Yêu Nghiệt cũng cạn lời rồi, thở dài đặt Thiên vấn vào trong tay Đậu Đậu, nhịn lại nhịn, vẫn không kích động trả lại ký ức cho cô.
Cô năm lần bảy lượt mất trí nhớ, nói thật, hắn đã hơi sợ.
Trước khi tìm được cách khiến cho cô cảm động lần nữa thì tạm thời nắm trong tay tương đối đáng tin hơn.
“Ngươi cho ta Thiên vấn hả? Ngươi… tốt bụng như vậy sao?”
“...
Nếu không?”
“Ha ha ha, không phải là ngươi sợ thiên phú của ta cho nên vì kiềm chế nên mới lấy ta đấy chứ? Ngươi không cần lo lắng, ta không thích đánh nhau, ta cũng chỉ thích đi đây đi đó, thuận tiện bắt mấy con yêu mà thôi.”
Sắc mặt Yêu Nghiệt cứng đờ, hắn thở dài, sau đó cầm lấy tay Đậu Đậu, trước khuôn mặt lờ mờ của Đậu Đậu, không nói lời nào chuyển linh lực vào.
Đậu Đậu giống như bị bỏng vội rút tay về, “Ngươi… ngươi làm gì thế hả? Không phải là ngươi...”
Không phải là muốn dùng hành động thực tế nói cho cô biết, hắn không sợ thiên phú của cô đấy chứ? Không sợ thiên phú của cô cũng không cần chứng minh như vậy...
“Quay về đi, đám lâu la của Ma quân kia đã bắt đầu tìm em rồi.”
“...
À.
Vậy ngươi thì sao?”
“Xem đại lễ đăng cơ của em rồi về chuẩn bị sính lễ.”
Đậu Đậu nghẹn một ngụm máu ở trong cổ họng, ho khan hai tiếng không biết nói cái gì cho phải, dứt khoát quay người rời đi.
Cô thật sự là động kinh rồi mới hỏi hắn, được một câu như vậy, há hốc mồm rồi chưa? Cho mày lắm mồm này! Có điều, Ma tộc liên hôn với Thần tộc gì đó, thật sự sẽ tốt sao? Bỏ đi, đi về hỏi Đại Vu Sư xem.
Đậu Đậu quyết định xong, xoay người trở về Ma cung.
Trong Ma cung, Đại Vu Sư đã lãnh đạo quần thần thu dọn gần xong tàn cuộc.
Ma quân đã chết, theo thường lệ sẽ chia buồn ba ngày, sau ba ngày an táng vào cấm địa, sau đó chính là đại lễ lên ngôi của Đậu Đậu.
Lúc an táng Ma quân, Thục phi ôm Ma quân do cái chăn biến thành khóc rất đau khổ.
Đậu Đậu không an ủi, liếc thấy Mạch Quỳnh Lâm, âm thầm quyết định không thể dễ dàng tha thứ cho cô ta.
Mẫu thân Hoa Nguyệt của cô bị chôn vùi trong tay phu nhân Hoa Dung và Mạch Quỳnh Lâm, phu nhân Hoa Dung chết rồi, mặc dù Mạch Quỳnh Lâm chỉ là tòng phạm tội không đáng chết, nhưng cũng nên gánh trách nhiệm mà cô ta nên gánh.
Thế là chôn một cái chăn vào cấm địa xong, Đậu Đậu xoay người ban ân cho Mạch Quỳnh Lâm đi tắm ở hồ nước thánh.
Cô muốn cô ta nhớ Ma quân, muốn cô ta hận cô, muốn cô ta ôm đầy thù hận nhìn cô ngồi lên ngôi vị Ma quân, muốn cô ta canh giữ ở trong cấm địa, thủ hiếu đủ ba trăm năm cho Ma quân.
Mạch Quỳnh Lâm nhớ xong ruột gan đứt đoạn, nhưng chung quy cũng không phải là Mạch Quỳnh Lâm yêu Ma quân đến muốn chết đi kia nữa mà bởi vì cô ta tức giận, cô ta oán hận, cô ta không thể làm gì Đậu Đậu.
Cuối cùng, cô ta vẫn theo sắp xếp của Đậu Đậu, thay đồ tang màu trắng tiến vào cấm địa.
Sau đó, Đậu Đậu lập tức lên ngôi.
Nhìn thấy cô mặc y phục lông vũ màu mực ngồi lên địa vị cao tiếp nhận bái lạy của quần ma, Yêu Nghiệt liền yên tâm trở về Thiên đình.
Hắn...
cũng nên lên ngôi rồi, thuận tiện hỏi quan Tinh Tú xem có cách gì có thể khiến cho một người vô tình lại lần nữa có tình cảm không...
Sau khi Yêu Nghiệt đi rồi, Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm, bởi vì một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, cô nghe Đại Vu Sư nói, vị trên trời kia còn chưa kịp lên ngôi, đợi hắn lên ngôi xong qua đây thì đã là một năm sau rồi đúng không? Ít nhất trong một năm này, cô độc thân ~ Mạch Lăng biết tất cả ha ha cười lạnh một tiếng, bày tỏ, “Xem như hắn lợi hại!”