Kiếm của Hoa Tú Chiêu Nhiên giơ đến giữa không trung, vừa thấy Ma quân mở mắt lập tức sinh lòng thối lui.
Hắn ta không thể nào đánh thắng được Ma quân, dù là bây giờ Ma quân đã bị một vết thương không lớn không nhỏ.
Nhưng kiếm trong tay hắn ta vẫn rơi xuống, giống như bị vật nặng ngàn cân đè lên, nặng nề đâm xuyên qua lồng ngực Ma quân, đóng thẳng vào giường, đâm vào ba phân gỗ.
Hoa Tú Chiêu Nhiên bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, sững sờ, không hiểu đây là chuyện gì.
Nhưng, Đại Vu Sư ngồi xổm trên xà nhà lại rất rõ ràng.
Vừa rồi trong nháy mắt Hoa Tú Chiêu Nhiên thu kiếm lại, bên cạnh hắn ta hiện ra một bóng người.
Bóng người kia y vô cùng quen thuộc, không phải vị chiến thần Đông Hải kia thì là ai? Chỉ thấy hắn híp mắt đầu ngón tay khẽ động, linh lực bung ra trên không trung nhanh chóng ngưng tụ ra một cái đỉnh ngàn cân người bình thường không nhìn thấy được, nặng nề đánh vào kiếm trong tay Hoa Tú Chiêu Nhiên, ép hắn ta ra tay với Ma quân.
Một kiếm này đâm xuống, khác một trời một vực với hai kiếm trước đó, thứ đâm thủng lồng ngực Ma quân, không chỉ là kiếm, thứ đè ở trên người hắn ta còn có đỉnh linh lực nặng đến nghìn cân! Ma quân bất ngờ bị đập, một ngụm máu xông lên cổ họng, nhất thời ngay cả sức trở mình cũng không có.
Đại Vu Sư sững sờ siết chặt đá ghi nhớ, mơ hồ nhìn thấy môi Ma quân khép rồi lại mở, không phát ra được tiếng nào, khẩu hình kia hiển nhiên là không dám tin rồi! Nghĩ xem Hoa Tú Khu ông ta tu luyện vạn năm, vẫn luôn tưởng rằng thua trong tay tiểu thần ở Đông Hải kia chẳng qua là nhất thời ngẫu nhiên.
Ông ta tưởng rằng ông ta là thua ở thiên phú, vì vậy hơn nghìn năm tiếp theo một lòng một dạ dồn chí tu luyện, cuối cùng dùng công lực tu Nhiễu Lan Đằng tám lá kia thành Nhiễu Lan Đằng chín lá.
Lần gặp ở Nhân giới kia, ông ta nhìn ra được Ly Cửu Ca yếu đi không ít so với nghìn năm trước.
Ông ta không hề biết tin rút bỏ long cốt mà Đông Hải cố gắng giấu giếm, chỉ cho là những năm gần đây Yêu Nghiệt lưu lạc bên ngoài không có nhiều tiên dược tiên thảo như ở Đông Hải trước đây.
Cho nên, ông ta cảm thấy đạo trời đáp người cần cù, cuối cùng ông ta vẫn dựa vào sự cố gắng của mình chiến thắng vị thần này, không ngờ quay đầu lại, Yêu Nghiệt lại vô căn cứ có thêm hơn bốn nghìn năm công lực.
Tại sao? Đây rốt cuộc là tại sao? Hoa Tú Khu không hiểu tại sao ông ta lại thua, ông ta vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu! Yêu Nghiệt ẩn nấp ở trên xà nhà, trong con ngươi mang theo không ít sự phách lối và khinh bỉ.
Trên đời này có không ít người giống Ma quân, bản thân âm thầm cố gắng rồi lại tưởng là người khác vẫn dừng lại tại chỗ.
Bọn họ luôn lấy kẻ địch trước kia để so sánh.
Một khi vượt qua được một chút xíu thì liền cao ngạo tự đắc.
Có lúc Yêu Nghiệt thật sự không hiểu, Hoa Tú Khu lấy đâu ra tự tin cảm thấy hơn một nghìn năm qua ông ta tinh thông tu luyện, người khác lại phải lãng phí thời gian? Hắn canh chừng vợ hơn một nghìn năm, mỗi ngày đều đang hận mình vô năng kia kìa...
Có điều sau này sẽ không nữa, hắn bổ một chưởng như vậy, từ tối nay trở đi, hắn với vợ hắn sẽ không còn kiếp nạn nào nữa.
Nghĩ đến đây, Yêu Nghiệt khẽ giơ tay lên, một vòng linh lực không nhìn thấy hình không có mùi vị chỉ thấy hơi thở chập chờn đánh ra, dán lên mũi kiếm của Hoa Tú Chiêu Nhiên đánh vào trong vết thương của Hoa Tú Khu, từng tấc từng tấc, vỡ vụn thành hoa máu mắt thường có thể nhìn thấy được.
Ma quân không dám tin trợn to hai mắt, tim từng tấc từng tấc nổ tung, cuối cùng hơi thở dần yếu đi.
Không, có lẽ từ một khắc đỉnh nghìn cân đè lên người ông ta trở đi, hơi thở của ông ta đã bắt đầu rối loạn rồi, chỉ có điều ông ta kiên trì được, muốn nói phản kháng một chút có lẽ vẫn có cơ hội đối chiến công bằng.
Không ngờ thủ đoạn của vị Đông Hải kia lại tàn nhẫn như vậy, nhân lúc ông ta không gánh vác được, lại ra tay độc ác!