Chủ nhiệm giáo dục mở máy tính ra, di con chuột click vào để tua. Trên màn hình máy tính, Đậu Đậu và Cố Trường Sinh rất nhanh đã xuất hiện.
“Dừng, chính là chỗ này, dừng lại.”
Cố phu nhân đứng lên đi đến sau lưng Đỗ Tử Đằng, Đỗ Tử Đằng vội vàng đứng lên, “Cố phu nhân, bà ngồi đi, mời ngồi.”
Đùa nhau à, Cố phu nhân đang đứng, trừ Diệp Tinh Trạch còn có Cố Trường Sinh ra, ai dám ngồi chứ!
Cố phu nhân ngược lại cũng không khách khí với ông ta, kéo ghế qua ngồi xuống.
Hình ảnh tương đối nét, âm thanh cũng rất rõ ràng. Nhìn thấy Đậu Đậu ngồi ở bên cạnh Trường Sinh lật sách cho hắn, ánh mắt Cố phu nhân không nhịn được dịu dàng đi rất nhiều. Tiếp theo là đoạn Vương Yên Nhiên bắt chuyện, tiếp theo, Kim San xuất hiện ở chính giữa màn hình.
“Đây chính là anh rể sao, anh rể, em là Kim San.”
Lý Thúy Vân xem đến đây, vội vàng mở miệng, “Chị Cố, chị xem, San San nhà chúng tôi thật sự chỉ là chào hỏi thôi.”
“Im miệng!”
“…”
“San San, cậu nói Trường Sinh chính là đứa con trai ngốc của nhà họ Cố sao?”
Trong hình, vẻ mặt đáng ghét lại khó ưa của Vương Yên Nhiên tỏ ra không dám tin.
Sắc mặt Cố phu nhân u ám, siết chặt nắm tay_Vừa rồi còn hào hứng hỏi con trai bà tên là gì, biết con trai bà là kẻ ngốc lại... Bọn nhỏ này, tâm tư quá đáng sợ rồi!
“Vương Yên Nhiên, chú ý lời nói của cô đi!”
Đậu Đậu đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm Vương Yên Nhiên, giương nanh múa vuốt, vô cùng đáng yêu.
“Mới làm thiếu phu nhân Cố gia một ngày, đã biết bênh nhau rồi à? Cũng đúng, đứa xấu xí sánh đôi với thằng ngốc, đúng là trời sinh một đôi!”
Lời của Kim San giống như cây kim tẩm độc hung hăng đâm vào trái tim Cố phu nhân. Ở nơi bà ấy không biết, con trai của bà ấy lại phải chịu đựng công kích bằng lời nói độc ác như vậy sao?
Lý Thúy Vân đã sợ đến không dám nói gì nữa rồi.
La phu nhân vốn định nếu như không phải do Kim San thì sẽ nói giúp Lý Thúy Vân mấy câu, bây giờ, bà vẫn nên sáng suốt nhanh chóng rời đi thì hơn. Bà ta đảo mắt, móc điện thoại ra giả bộ mở miệng, “A lô? Ừ, ừ, được tôi sẽ qua đó ngay.”
“Ngại quá, trong nhà tôi có chút chuyện, không ở đây cùng mọi người nữa.” Nói xong cầm túi xách một đường nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
“Phu nhân, thiếu gia đã đưa Kim tiểu thư đến bệnh viện rồi, bà đi thăm hay là về nhà luôn ạ?”
“Thăm cái gì mà thăm, đụng phải cái con mụ nhà giàu mới nổi Lý Thúy Vân đó là chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả! Nếu không phải Chính Hi nằng nặc muốn lấy con gái bà ta, tôi mới lười quan tâm đến cái con ngốc đó! Đi, về nhà!”
“Đợi đã.”
Diệp Tinh Trạch khoan thai đi theo ra ngoài. Cậu vừa mở miệng, La phu nhân không thể không thu lại vẻ mặt cay nghiệt kia.
“Diệp nhị thiếu, cậu có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là thông báo với bà một tiếng, hợp tác của Diệp gia chúng tôi và La gia đến đây là kết thúc”
“Cái gì? Có chuyện gì thế?”
La phu nhân kinh hoàng, “Diệp nhị thiếu, là Chính Hi có chỗ nào không đúng sao? Nếu là như vậy, tôi sẽ bảo nó cút ngay về đây xin lỗi cậu! Vẫn mong cậu lượng thứ.”
“Lượng thứ?” Diệp Tinh Trạch hừ lạnh, “Trong từ điển của tôi không có hai chữ này! Có lời gì bà cứ nói với anh trai tôi. Nhưng anh tôi là quý nhân hay quên, đã sớm không biết La gia là ai rồi...”
Vừa rồi cậu gọi điện thoại qua đó, thế mà anh cậu lại còn hỏi cậu La gia nào? Biết không phải là nhân vật quan trọng gì, nên còn chưa cúp điện thoại đã dặn dò thư ký đi làm rồi. Sợ cậu nhất thời nổi hứng lại ầm ĩ chơi trò mất tích.
Diệp Tinh Trạch nghĩ tới đây, không nhịn được lắc đầu_Chim sẻ sao hiểu được chí hướng của thiên nga?
Anh trai cậu cả đời này đến chết cũng chỉ là một kẻ giàu có mà thôi.
Không giống cậu, rõ ràng chính là anh hùng cứu thế.