Đông Hạ trưởng lão nói xong, lẳng lặng chờ Đại Vu Sư phản ứng. Lời của cô ta dễ hiểu như vậy, cô ta không tin Đại Vu Sư không hiểu rõ.
Mạch Phi rốt cuộc vô tội thật hay giả vờ vô tội, ai cũng không rõ ràng. Đừng quên, cô đã đào hôn, còn là thánh nữ đã sinh con cho yêu!
Đương nhiên Đại Vu Sư biết điểm ấy, nhưng bây giờ y không có thì giờ suy nghĩ vấn đề rốt cuộc Mạch Phi có vô tội hay không. Y nhìn chằm chằm cái cằm đỏ hồng của Đậu Đậu, trong mắt lóe qua cảm xúc, nếu Đông Hạ trưởng lão không nhìn lầm thì y đang đau lòng.
Sao cô có thể là cừu non vô tội chứ?
Cô là sói, là thủ lĩnh sói ngủ đông nhiều năm trong đàn cừu, một khi tìm được cơ hội, nhất định sẽ cắn đứt cổ họng kẻ thù.
Người mà y nguyện trung thành, tới giờ cũng chỉ có con sói đầu đàn này...
Vì thế Đại Vu Sư nhìn chằm chằm cái cằm nhỏ đỏ hồng của Đậu Đậu một lát, hắng giọng nói, “Là cừu hay là sói cũng không cần Đông Hạ trưởng lão lo lắng, cho dù cô là soi đầu đàn, ta cũng chấp nhận.”
“Dịch Xuân Thu!”
Trong lòng Đông Hạ chỉ có phẫn nộ. Cô ta đã không còn thương Dịch Xuân Thu nữa, nhưng cô ta không rõ, rốt cuộc tại sao cô ta lại không bằng cô gái Mạch Phi này?
Mạch Phi có Nhiễu Lan Đằng sáu lá, cô ta cũng có sáu lá!
Trừ dung mạo khác nhau một trời một vực thì chẳng lẽ còn có cái gì khác nhau nữa sao?
Giống như nhìn ra nghi vấn của Đông Hạ trưởng lão, Đại Vu Sư nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, “Đông Hạ trưởng lão, chữ tình vốn không thể nói lý, ngươi đã trải qua chẳng lẽ còn không hiểu sao?”
Đúng, cô ta đã trải qua, nhưng bởi vì cô ta đã trải qua cho nên cô ta mới không thể nào rõ ràng được.
Vì sao người cô ta thích không thể thích cô ta?