“Hay là để cho bọn nhỏ tự kể lại tình hình lúc đó đi.”
Chủ nhiệm biết rõ, bất luận ông ta nói thế nào thì đều sẽ không hợp ý được tất cả mọi người, nên dứt khoát để cho con của họ tự nói đi. Ở đây đều là các phu nhân nhà giàu, ông ta không dây vào nổi.
Cho dù thế, cũng phải làm cho rõ ràng. Nhà họ Cố lớn nhất, nhà họ La thứ hai, nhà họ Kim phía sau…
“Đậu Đậu, em nói trước đi.”
Đậu Đậu nhìn Cố phu nhân ngồi trên ghế sô pha, chắc chắn bà ấy sẽ đứng về phía cô, “Nó mắng cháu, cháu mới đánh nó.”
Cố phu nhân nghe thấy lời này của cô, trên mặt cũng nhuộm ý cười.
Không tệ, biết được Trường Sinh không sao, đánh người lại là con dâu nhà mình, bây giờ bà ấy không hề sốt ruột chút nào. Không những không sốt ruột, còn có chút vui vẻ_ Nhìn chung, Kim Đậu Đậu không phải người dễ bắt nạt.
Nghĩ đến đây, Cố phu nhân khẽ mỉm cười, “Không phải là trẻ con đấu võ mồm chút thôi sao, tôi thấy chẳng phải là chuyện gì to tát cả. Chủ nhiệm, thầy lại chuyện bé xé ra to rồi.”
Đậu Đậu âm thầm khen ngợi Cố phu nhân. Nghĩ thầm, bà ấy bênh vực cô, cô nhất định sẽ chữa khỏi cho Trường Sinh.
Cố phu nhân vừa nói xong, Lý Thúy Vân đã không vui.
“Chị thông gia, sao lại nói như vậy được. San San nhà chúng tôi bị chịu thiệt, chị cũng không thể nói một câu là xong chứ?”
Cố phu nhân vốn không thích Lý Thúy Vân, lúc này nghe bà ta nói như vậy, lập tức hừ lạnh, “Ồ? Vậy chị muốn thế nào?”
Lý Thúy Vân cũng biết, Cố gia vững mạnh không phải là thứ bà ta có thể dây vào. Nhưng bà ta không nuốt trôi được cục tức này, con gái bà ta nâng như nâng trứng, làm sao có thể vô duyên để cho đứa xấu xí này bắt nạt được?
“Chị nói mặc dù có lý, nhưng cũng phải nghe hai đứa bé nói thế nào đã chứ, đúng không?”
Nói xong, bà ta nháy mắt với San San, “San San, con thật sự mắng chị sao?”
“Không ạ.”
Kim San vừa mở miệng, hai hàng nước mắt lại chảy xuống, “Con chỉ là muốn chào chị với anh rể, ai biết chị ấy vừa thấy con liền nói là con cướp mất anh Chính Hi, thế nên mới hại chị ấy phải gả cho thằng… thằng…”
Thấy Kim San ấp a ấp úng, sắc mặt Cố phu nhân lập tức thay đổi, “Thằng cái gì? Nói!”
“Thằng ngốc… thằng ngốc của nhà họ Cố.”
Lời này của Kim San, đúng là đáng chém!
Cô ta biết rõ, đời này Cố phu nhân kiêng kị nhất chính là người khác nói con trai bà ấy ngốc. Cho nên cô ta mới dựa vào cái gai trong lòng Cố phu nhân để vu oan cho Đậu Đậu, cô ta không tin Cố phu nhân sẽ bênh vực một đứa xấu xí mắng con trai bà ấy ngốc.
“Ôi chao, đứa nhỏ này đúng là. Sớm biết mẹ đã không hỏi con rồi.”
Lý Thúy Vân giả bộ mắng Kim San mấy câu, quay đầu áy náy nói, “Cố phu nhân, thật sự xin lỗi. Chị xem, thật sự là tôi không biết. Nếu như tôi sớm biết… Haiz, coi như là San San nhà tôi sai đi. Chuyện này chúng ta đừng truy cứu nữa, chị thấy được không? San San, mau xin lỗi dì Cố đi!”
“Dì Cố, cháu xin lỗi…”
Hai mẹ con kẻ xướng người hoạ, vu tội cho Đậu Đậu còn giả vờ làm người tốt.
“Thằng ngốc của nhà họ Cố?” Cố phu nhân lẩm bẩm ra tiếng, lâu sau, nhìn về phía Đậu Đậu, “Hay cho thằng ngốc của nhà họ Cố. Kim Đậu Đậu, cô thật sự nói như vậy sao?”
Lúc Kim San ấp a ấp úng, trong lòng Đậu Đậu đã có dự cảm không xong rồi. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô.
Đậu Đậu lạnh lòng, mặc dù Cố phu nhân cho cô cơ hội giải thích, nhưng nói cho cùng vẫn không tín nhiệm cô. Lúc Đậu Đậu ngẩn ra, Cố Trường Sinh đột nhiên buông bịch bánh bích quy trong tay xuống, “Đậu Đậu, ngốc! Trường Sinh, ngốc!”