Sau đó Yêu Nghiệt rất tự giác gọi một bàn đồ ăn lớn, Đậu Đậu như lão phật gia được hắn mời ngồi vào bàn, cuối cùng thỏa mãn mà thở ra một hơi.
“Tiểu Ca Tử, đi lấy nước sốt lại đây cho ai gia.”
“Tiểu Ca Tử, gà luộc kia nhìn không tồi đâu.”
“Ai ai, nóng vậy, thổi nguội rồi đưa lại đây!”
“Tiểu Ca Tử, lấy cho ai gia miếng sườn chua ngọt.”
“Tiểu… Á, anh buông tay ra, muốn làm gì đó?”
Yêu Nghiệt nhướn mi, “Em nói xem?”
Hầu hạ vợ mình là chuyện bình thường, nhưng cô lại mở miệng Tiểu Ca Tử, ngậm miệng ai gia, thật sự coi hắn là thái giám mà sai bảo sao? Được, hôm nay hắn phải cho cô biết, hắn có phải thái giám không!
Mắt thấy Yêu Nghiệt cầm tay cô đưa xuống thân dưới, Đậu Đậu khóc không ra nước mắt, “Tôi không sai bảo anh nữa, không sai bảo anh nữa được chưa?”
Yêu Nghiệt cầm tay cô hơi dừng lại, “Xem ra, em không biết tại sao anh lại tức giận nhỉ?”
Đậu Đậu, “… Vậy sao anh lại giận?”
Yêu Nghiệt nhướn mi, “Em đoán xem.”
Nói xong lại tiếp tục cho tay cô xuống dưới, nhưng vành tai hắn lại khẽ đỏ, nếu cô không kêu dừng lại thì hắn thật sự lên mất!
“Tôi… anh đừng, đừng! Cùng lắm… cùng lắm thì về sau sẽ cho anh ngủ trên giường.”
Dù sao không có hắn thì trứng cũng không lớn, không phải chỉ ngủ cùng thôi sao, cũng không mang thai… Khụ, đã mang thai rồi!
Yêu Nghiệt dừng một chút, lại tiếp tục. Đậu Đậu luống cuống, tuy rằng bình thường cô lợn chết không sợ nước sôi, nhưng cô vẫn là thiếu nữ chưa từng yêu biết không!
Khụ, được rồi, thiếu nữ hai trăm năm tuổi nói vậy có chút gượng ép. Nhưng đó không quan trọng, quan trọng là... Xà yêu chết tiệt này sao có thể không biết xấu hổ thế chứ?
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu khóc không ra nước mắt, “Đại ca, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi. Tôi không gọi anh là Tiểu Ca Tử nữa được chưa?”
Đợi lâu vậy rốt cuộc cũng nói được trọng điểm. Yêu Nghiệt buông tay, “Nếu còn có lần sau, tôi sẽ cho em biết tôi có phải thái giám hay không.”
Đậu Đậu cuống quýt xua tay, “Đừng đừng đừng, tôi sợ anh rồi, tôi cũng không muốn đau mắt hột.”
Yêu Nghiệt ngồi xuống sô pha hừ nhẹ một tiếng, bắt chéo hai chân cũng không ngăn được khí thế tao nhã lại ngạo mạn của hắn. Khóe miệng Đậu Đậu co rút, nhìn Yêu Nghiệt âm hiểm vô lại yên lặng bỏ thêm một câu___ Ngạo kiều!
Chậc chậc, không hổ là bệnh xà tinh, phân một phát nhân cách phân thành bốn người! Chắc chắn không cần uống thuốc hả?
Chuông cửa vang hai tiếng, Đậu Đậu ăn sườn lê dép lê ra mở cửa. Cửa vừa mở thì tên ngốc đã chen vào, “Sư thúc, con đến chỗ người cọ cơm.”
Đậu Đậu, “… Nhà cậu không ai làm cơm à?”
Tên ngốc cầm một miếng sườn gặm, vừa nghe Đậu Đậu nói liền chỉ phía đối diện, “Đang trang hoàng.”
Đậu Đậu không hiểu, vừa nhìn căn phòng 916 lại nhìn tên nhóc kia, rồi đột nhiên hiểu ra gì đó, “Cậu chuyển đến đối diện à?”
Diệp Tinh Trạch gật đầu, “Đúng vậy, thuận tiện chiếu cố người!”
Đậu Đậu không nói chuyện, thầm nghĩ, còn nói chiếu cố tôi? Không gây rắc rồi đã lạy phật rồi!
Sau đó nhìn lại tên ngốc thì liền phát hiện cậu ngồi trên sô pha, bên cạnh là Yêu Nghiệt.
Không được rồi, Đậu Đậu vội nháy mắt với Yêu Nghiệt, để hắn đừng lên tiếng. Ngàn vạn lần đừng hiện hình!
Diệp Tinh Trạch ngồi bên nguy hiểm mà không biết, bưng nước uống, đột nhiên thấy Yêu Nghiệt âm thầm phóng khí lạnh bên cạnh, nên đột nhiên phun nước ra.
Cậu thầm nghĩ đến việc lĩnh giáo đạo pháp của sư thúc, sao lại quên trong nhà sư thúc còn có nam yêu chứ!
Yêu Nghiệt không nói chuyện, không biết lấy đâu ra cái quạt nhanh chóng mở ra…
Cản lại mặt tên ngốc.