Quần chúng nhân dân im lặng, sau đó lập tức cười vang. Bọn họ chỉ trỏ, nhìn Tên Ngốc như nhìn một tên não tàn.
Tên Ngốc thu tay nhìn mọi người, thấy mọi người thờ ơ, chưa từ bỏ ý định lại làm hai lần.
Nhưng mà cũng không có tác dụng méo gì, thậm chí có người còn nhận ra cậu là Diệp nhị thiếu, lại chụp thêm mấy tấm ảnh.
Tên Ngốc quả thực muốn điên rồi, lập tức nhảy xuống khỏi bức tượng, bụm mặt chạy trốn.
Má nó, thật dọa người! Sớm biết vậy cứ để họ giật mình đi!
Dù sao lúc ấy động tác Ly Tử An rất nhanh, bọn họ không kịp lưu bằng chứng, cho dù hoảng sợ còn có thể sợ đến mức nào? Giờ thì hay rồi? Dọa người chưa? Tự mình hại mình chưa?
Ai bảo mi tu đạo không đến nơi đến chốn!
Tên Ngốc bắt đầu phỉ nhổ mình, phỉ nhổ một lúc nhớ đến dự định ban đầu của mình là ngăn Ly Tử An thì lập tức chạy đến nhà để xe. Sợ xuất hiện thảm án, cậu vừa chạy vừa gọi điện cho Đậu Đậu bảo cô đến đây ứng cứu.
Đậu Đậu chỉ biết chuyện này không dễ qua như vậy, thằng nhóc Ly Tử An kia, một ngày không gây chuyện là cả người khó chịu. Vì thế cô nhìn Yêu Nghiệt một cái, được hắn cho phép lập tức chạy tới phòng đồ chơi ôm lấy con.
Khi đó lão già mất nết đã dựa vào kinh kịch biến sắc mặt để đạt được “trái tim” của Viên Viên lần nữa, đang lúc cười xấu xa nghĩ sao để trộm được đứa nhỏ đi thì trước mặt đột nhiên trống không, hai đứa bé đã ở trong ngực Đậu Đậu.
Lão già mất nết phẫn nộ, “Kim Đậu Đậu! Con làm gì đó? Sao con có thể như vậy? Đây là ngược đãi người già biết không?”