Yêu Nghiệt nhíu mày suy tư, Sở Liên Thành vội vàng đi tới vén chăn lên kiểm tra tình trạng vết thương của Sở Minh Hiên. Bị Yêu Nghiệt hành hung cho một trận, ngoại trừ khuôn mặt ra thì cả người Sở Minh Hiên đều không tốt. Cậu ta cuộn mình ở trong chăn, toàn thân đều đau, chú Tư Sở vừa đụng vào cậu ta thì cậu ta lập tức run lên một cái.
Tóm lại, đánh người không đánh mặt. Yêu Nghiệt thỏa mãn nhìn một cái, cảm thấy mình rất tốt rất thiện lương.
Chú Tư Sở chẩn mạch cho Sở Minh Hiên, biết cậu ta có danh khí trong người nên cũng không có vấn đề lớn lao gì, cầm thuốc mỡ đưa cho cậu ta. Sở Minh Hiên nhận thuốc mỡ nói cảm ơn chú Tư, chú Tư Sở ừ một tiếng xem như là trả lời, nhìn thấy Yêu Nghiệt đi ra ngoài thì vội vàng đuổi theo.
Bước chân của Yêu Nghiệt dừng lại, “Nếu như là cầu xin ta bỏ qua cho cậu ta thì không cần đâu.”
“Cháu tôi bị người khác lợi dụng, đầu sỏ... là… là Cơ Yêu Nguyệt.”
Trời mới biết anh đã dùng bao nhiêu dũng khí mới nói ra được những lời này —— Đã yêu mấy trăm năm, đến hôm nay rốt cục có thể buông xuống rồi sao?
Bỏ công lực ra cứu Minh Hiên, quyết định này thực sự có đúng không?
Chống lại ánh mắt của Yêu Nghiệt, chú Tư Sở hít sâu một hơi.
“Đầu sỏ gây ra là Cơ Yêu Nguyệt, nếu như Điện hạ muốn báo thù cho phu nhân thì nên nhanh chóng diệt trừ kẻ ở phía sau. Đi so đo với cháu của tôi là hành vi của một đại trượng phu sao?”
Lời này của chú Tư Sở vẫn còn chưa đủ trực tiếp.
Phiên dịch ra thì là —— Anh so đo cái lông gì với cháu trai tôi? Không biết là nó bị người khác lợi dụng hay sao? Có bản lĩnh thì anh đi mà giết kẻ đầu sỏ gây ra đấy!
Yêu Nghiệt rõ ràng đã bị chú Tư Sở thuyết phục. Nhưng bây giờ Cơ Yêu Nguyệt đã gả cho Thất Ca của hắn, hắn thật sự là không thể ra tay với ả ta được.
Thấy sắc mặt khó coi của Yêu Nghiệt, chú Tư Sở biết phép khích tướng này của mình đã dùng được rồi.
“Điện hạ, coi như là tôi cầu xin ngài, để mạng của Minh Hiên sau Cơ Yêu Nguyệt được không?”
Yêu Nghiệt nhướn mi, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Từ trước đến nay ta đều không phải là đại trượng phu gì cả. Trừ khi ngươi giấu cậu ta đi đừng làm vướng mắt của ta, nếu không sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết cậu ta. Giết đầu sỏ gây chuyện trước hay là giết đồng lõa trước thì đối với ta đều giống nhau cả thôi.”
“Điện hạ…”
Đáp án ngoài dự đoán của Yêu Nghiệt làm chú Tư Sở sợ hãi, anh ta nhíu mày suy nghĩ một lúc, chưa từ bỏ ý định, “Điện hạ, Minh Hiên còn nhỏ, ngài hãy nhìn ở tuổi nó còn trẻ không hiểu chuyện…”
“Cậu ta tuổi trẻ không hiểu chuyện sao? Ha ha ha, cậu ta không hiểu chuyện, vậy thì ngươi cũng không hiểu chuyện à? Sở Liên Thành, nếu như ta nhớ không lầm, lúc trước ngươi cũng là đồng lõa của Cơ Yêu Nguyệt đấy.”
“Ý của ngài là…”
“Ý của ta là bỏ qua cho ngươi thì ta đã nhân từ lắm rồi.”
Yêu Nghiệt nói xong xoay người muốn đi, nhưng mà chú Tư Sở lại như nhìn thấy hy vọng gì đó, bụp một tiếng quỳ xuống phía sau Yêu Nghiệt, “Nếu như thế, vậy hãy lấy mạng của tôi đổi mạng của nó!”
Yêu Nghiệt dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía Sở Liên Thành.
Tại sao trên đời này lại có thể có người ngu xuẩn như vậy?
“Nó là huyết mạch cuối cùng của Sở gia, tôi không thể làm trái lời dặn của cha tôi!”
Trước đây khi anh theo Vân Tung đi vào núi Đạo Vương, cha anh chỉ có một điều kiện, đó chính là đảm bảo một đường vinh hoa cho Sở gia, đảm bảo con cháu của Sở gia đời đời an khang. Trải qua rất nhiều năm, anh vẫn thực hiện lời thề của mình. Cho dù có ăn Thái tuế rồi rời khỏi núi Đạo Vương cũng không dám quên chút nào.