Diệp Tinh Trạch vừa nghe thấy thế lập tức túm cổ áo Trường Sinh, “Cậu nói lại lần nữa xem!”
“Thí chủ bớt giận! Là Đậu Đậu không muốn lấy tớ, muốn làm bạn tốt với tớ.”
Trường Sinh dưới tình thế cấp bách nói ra câu ‘Thí chủ bớt giận’, sau đó Diệp Tinh Trạch ngẩn ra, “Cậu vừa gọi tớ là cái gì? Thí chủ?”
Trường Sinh xấu hổ gãi đầu, “Cái đó… tớ nhất thời gấp gáp.”
“Gấp gáp? Gấp gáp cậu cũng không thể gọi tớ là thí chủ được! Cậu lại không phải là hòa thượng!”
Cậu phải đi hỏi sư thúc xem là chuyện gì, Trường Sinh khỏi thì khỏi rồi, nhưng hôm khác nghĩ không thông đi tu thì phải làm sao?
“Ừ, tớ nhớ rồi.”
“Vậy được, không còn chuyện gì nữa, cậu quay về lớp đi.”
“Ừ.”
“Này đợi đã, sao Đậu Đậu lại không đi học?”
Trường Sinh thành thực lắc đầu, “Không biết.”
“Cậu không biết? Cô ấy ở nhà cậu sao cậu có thể không biết chứ?”
“Nhưng bây giờ cô ấy dọn ra ngoài rồi.”
“Dọn đi đâu?”
Trường Sinh chỉ một cái, “Toà nhà kia, phòng 912.”
Diệp Tinh Trạch lấy được địa chỉ, trước khi đi còn không quên dặn dò Trường Sinh, “Cách xa Kim San một chút, còn có nữ sinh lắm điều lớp cậu nữa, bọn họ đều không tốt đẹp gì đâu.”
“... À.”
Nữ sinh lắm điều trong lớp Trường Sinh không phải là Vương Yên Nhiên sao? Con người cô ta gió chiều nào xoay chiều đấy, bên nào có thể dựa thì dựa bên đấy.
Trường Sinh khỏi rồi, Kim Đậu Đậu không đến, ngày này cô ta kích động biết bao. Trong nháy mắt liền liệt Trường Sinh vào hotboy thứ ba trong trường, bận rộn xun xoe lấy lòng. Kim Đậu Đậu xấu xí như vậy, phàm là người bình thường đều không muốn lấy cô ta, đúng không? Phí công trước đó cô ta còn đắc ý trước mặt Kim San, cô ta cũng không nghĩ xem, Kim gia phá sản rồi, cô ta có thể có lợi ích gì chứ? Kim San dù sao cũng xinh đẹp không cần lo lắng, cô ta thì có cái gì? Cố gia không cần cô ta thì chẳng còn ai cần cô ta nữa cả!
Vương Yên Nhiên chỉ hóng hớt còn cao hứng như vậy, Kim San là đương sự lại càng đắc ý hơn. Cô ta biết Cố gia sẽ không cần Kim Đậu Đậu mà.
Bên ngoài đồn Sở Ngọc Bình đi tìm Đông Quách tiên sinh bói một quẻ, nên mới tìm Kim Đậu Đậu xung hỉ cho Cố Trường Sinh. Bây giờ Kim Đậu Đậu chính là một kẻ vứt đi. Cô muốn báo thù, muốn giày vò cô ta thì sẽ không có ai xía vào nữa....
Nghĩ tới đây, Kim San híp mắt lại. Kim Đậu Đậu, cô có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng đến trường nữa!
Đậu Đậu không biết mình đã khiến cho người ta nhớ nhung, bận rộn ngồi thiền tu luyện. Cách hơn hai trăm năm mươi năm, cô đã sắp quên cảm giác tẩy tủy rồi. Năm đó cô có thiên phú dị bẩm, chỉ dùng thời gian nửa ly trà đã hoàn thành việc người bình thường cần hai ba ngày rồi. Bây giờ với cơ thể này, nhanh nhất cũng phải một ngày. Chỉ có thể nói tư chất tạm được.
Yêu Nghiệt trông coi trong phòng khách, đã sớm vặn cong không gian rồi. Nhìn từ bên ngoài, phòng 912 không khác gì bình thường, cho dù có người không cẩn thận xông vào, cũng sẽ chỉ cho rằng nơi này không có ai.
Tẩy tủy là chuyện lớn, ngộ nhỡ xảy ra sơ xuất, nhẹ thì bị thương, nặng thì bỏ mạng. Hắn đã chuẩn bị xong tất cả, lúc nào cũng có thể xông vào cứu cô.
“Sư thúc, sư thúc người có nhà không? Người mở cửa đi! Con là Tinh Trạch đây.”
Diệp Tinh Trạch gõ cửa mấy lần, Yêu Nghiệt đều không phản ứng lại, vốn tưởng là cậu sẽ từ bỏ. Không ngờ cậu vòng xuống dưới tầng một rồi lại vòng lên.
“Sư thúc, sư thúc có phải người đã xảy ra chuyện gì rồi không? Con đã hỏi người gác cổng rồi, bọn họ không nhìn thấy người xuống, người đáp một tiếng đi được không hả? Đừng dọa con… Người không lên tiếng con sẽ phá cửa đấy!”
Yêu Nghiệt nhướn mày, tên tiểu tử Diệp Tinh Trạch này... thật cố chấp.
Thôi đi, Diệp Tinh Trạch sùng bái Đậu Đậu, Đậu Đậu cũng chỉ coi cậu là tiểu bối. Để cậu vào hình như không có gì không thể. Nghĩ tới đây, Yêu Nghiệt kéo cửa ra.
“Con gõ cửa lâu như vậy người mới... Anh là ai? Tại sao anh lại ở nhà sư thúc tôi hả?”