Trịnh Giai nói xong liền buông Cố Tử Kỳ ra, còn lùi lại hai bước kéo ra khoảng cách với y.
Cố Tử Kỳ vô thức luyến tiếc, muốn đưa tay giữ lại bàn tay hắn, nhưng động tác của Trịnh Giai quá nhanh, y chỉ bắt hụt vào không trung.
Trịnh Giai nhìn y bằng ánh mắt đuổi người, sau đó quay lưng đi về phía Tiếu Mặc đang nằm trên giường.
Cố Tử Kỳ ôm ngực cố ngăn chặn cảm giác đau đớn run rẩy trong lồng ngực, ý thức của y bắt đầu choáng váng và hỗn loạn, đôi mắt phượng mất đi nét kiều diễm, sâu trong con ngươi là bóng tối càng lúc càng dày đặt, cuối cùng là ánh sáng hoàn toàn bị che lấp.
Phựt... Chút tỉnh táo mà Cố Tử Kỳ nổ lực duy trình chính thức bị cắt đứt.
Y hoàn toàn không hay biết hiện tại mình chỉ đang đứng vững bằng bản năng dã thú đã được huấn luyện tới mức thẩm thấu vào từng tế bào. Nét mặt thiên thần không cảm xúc chậm rãi biến mất, thay vào đó là nụ cười nửa miệng đậm màu tàn nhẫn và khát máu, đôi con ngươi đen tuyền, sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào Tiếu Mặc.
Tiếu Mặc nằm trên giường kinh hãi nhìn y tiến vào trạng thái nguy hiểm, nhóc thậm chí còn có áo giác chính mình ngửi được mùi màu, nhìn được sát khí nồng đậm tới mức hóa thành thực thể quanh thân Cố Tử Kỳ. Tiếu Mặc bị ép tới khó thở, mồ hồi lạnh túa ra thoáng chốc đã ướt đẫm sau lưng, rùng mình muốn thoát đi, nhưng lại không thể.
Trịnh Giai cũng nhận ra sự thay đổi của Cố Tử Kỳ. Hắn không ngạc nhiên.
Bọn hắn, mỗi ngày lớn lên đều ép mình huấn luyện bản thân tới mức đem các chiêu thức và ý niệm chiến đấu không còn đơn giản là kỹ năng nữa mà trở thành bản năng của cơ thể, thời điểm bị ép tới đường cùng, không còn lý trí và tỉnh táo thì cơ thể sẽ tự phản kháng. Nói đơn giản, phương pháp mà bọn họ áp dụng lên người, chính là đem mình huấn luyện thành dã thú, khát máu và săn mồi ngấm sâu vào tiềm thức, ép buột mình tới mức xem như bản thân không phải là người.
Tiểu trăn vẫn luôn tại trong phòng, thời điểm này bị Cố Tử Kỳ ảnh hưởng, ngóc cao cổ nhìn chằm chằm Tiếu Mặc, thè thè lưỡi kêu mấy tiếng tê tê.
Cố Tử Kỳ khi bắt đầu luyện tập phương pháp này vẫn luôn lo sợ chính mình sẽ làm ra chuyện ngoài ý muốn trong đoạn thời gian đánh mất lý trí. Y vẫn luôn ngẫm nghĩ, chuyện khiến y sau khi tỉnh lại sẽ hối hận nhất chính là mình trong lúc đó khiến Trịnh Giai tổn thương. Cho nên, y hiện tại theo bản năng tránh né Trịnh Giai, sát ý và phẫn nộ không có chỗ trút, liền dồn hết lên Tiếu Mặc.
Tiểu trăn bị y kích động, phản ứng càng lúc càng dữ dội, không ngừng uốn éo cơ thể, hoàn toàn không còn yên lặng như thường ngày, giờ phút này bản chất dã thú mạnh mẽ bộc lộ.
Nó rít lên một tiếng, lao mạnh về phía Tiểu Mặc đang nằm, há ra cái miệng rộng đỏ như máu, và hai răng chứa đầy nộc độc sắc nhọn.
Tiếu Mặc trợn tròn mắt nhìn con trăn lao về phía mình, vô thức giãy giụa muốn lăn khỏi giường nhưng lại bị dây trói giữ lại, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Rầm... xoảng... loảng xoảng... rắc rắc rắc ....
Hình ảnh trước mắt Cố Tử Kỳ lấy chỗ tiểu trăn đâm đầu vào làm trung tâm, từ đó bắt đầu nứt dần ra theo hình mạng nhện, kèm theo âm thanh các mảnh kính vỡ vụn không ngừng rơi xuống.
Cố Tử Kỳ bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững lại.
Vào lúc con trăn lao tới, Trịnh Giai đã nhẹ nhàng bước lùi hai bước để tránh cho miểng gương vỡ văng tới hắn.
Cố Tử Kỳ mất vài giây mới lấy lại được thần trí, muộn màng ý thức được tiểu trăn vừa mới đâm đầu vào tấm gương.
Tiểu trăn bởi vì lực va đập quá mạnh, sau khi tông vào tấm kính thì hai mắt đều nổ đom đóm rồi, nó nhìn thấy trên đầu toàn là sao bay vòng vòng, loạng choạng mấy cái ngã rầm lên đống kính vụng. Cũng may, lớp da trăn của nó rất dày, chút xíu thương tổn này đều không hề gì.
Cố Tử Kỳ nhịn không được thì thào đọc suy nghĩ trong đầu thành tiếng:
- Rõ ràng lúc nãy mình nhìn thấy Trịnh Giai ôm Tiếu Mặc đặt lên giường ở đó, vì sao...
Y còn đang trong sững sờ, muốn quay lại nhìn sau lưng, nhưng chưa kịp xoay người, cằm đã bị giữ chặt.
Trịnh Giai không biết từ bao giờ đã tiến đến đứng trước mặt y, một tay hắn giữ cằm y nâng lên bắt buộc y phải đối mặt với hắn, một tay giữ chặt eo Cố Tử Kỳ.
Hắn nói:
- Em có ba giây để suy nghĩ tại sao mình lại muốn giết Tiếu Mặc...1...2...3... 3 giây đã hết, em dám nói mình không có ghen không? Dám nói mình không phải là vì yêu anh nên mới đau lòng tới mức đánh mất lý trí, điên cuồng tức giận muốn giết Tiếu Mặc? Ngay cả nhóc đệ do chính tay mình che chở trông coi như là em ruột mà em cũng muốn giết, em có bản lĩnh thì nói mình không có yêu anh đi! Tức giận nhất thời không thể nào nghiêm trọng tới mức này, Cố Tử Kỳ, em chấp nhận đi, em rõ ràng không thể nhìn anh bên người khác, em bởi vì không buông tay được cho nên mới hóa điên, ...
Cố Tử Kỳ:
- Câm miệng!
Trịnh Giai:
- ...
Cố Tử Kỳ hất cái tay đang nắm cằm mình ra, sau đó nắm lấy cà vạt hắn kéo xuống, mạnh mẽ chủ động hôn môi Trịnh Giai.
Trịnh Giai thuận theo ý Cố Tử Kỳ, nhường quyền chủ động cho y, đợi đến khi người kia muốn dừng lại mới dùng tay đặt sau gáy giữ y lại, đảo khách thành chủ, tham lam hập duyệt từng hơi thở dồn dập và hương vị của y.
Khi Trịnh Giai thả Cố Tử Kỳ ra, y đã quấn cả hai tay lên cổ hắn, cơ thể đôi bên cùng áp sát vào nhau.
Kỳ thật Trịnh Giai nói không sai, Y thật sự không buông tay được, không thể chấp nhận hắn chơi đùa y xong chạy tới chỗ người khác quấn quýt nên mới hóa điên. Có một câu nói thế này, mặc kệ lý do dẫn đến tình yêu là gì, thì sau cùng đó vẫn là tình yêu. Cho đến khi chuyện này xảy ra, trước đó, y vẫn luôn nghĩ mình có thể tiêu sái lựa chọn ra đi hoặc trở lại vị trí là thuộc hạ bên cạnh hắn như trong quá khứ. Song, đời mà, thời gian là dòng chảy một chiều, không có ai tắm hai lần trên một dòng sông. Cố Tử Kỳ cùng với Trịnh Giai dây dưa tới hoàn cảnh ngày hôm nay, căn bản bọn họ dù có bắt đầu đoạn tình cảm này hay không thì cả hai cũng đã định rõ không thể quay lại như trước kia.
Trịnh Giai siết chặt vòng tay ôm eo Cố Tử Kỳ, đôi mắt sói lộ rõ ham muốn không chút ngần ngại đang nhìn thẳng vào y.
Cố Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong mắt hắn, trong lòng hạ một quyết định: được, yêu thì yêu, sợ cái gì, Cố Tử Kỳ này chẳng lẽ không dám yêu.
Cố Tử Kỳ mắt ngập nước, môi sưng đỏ, gò má hồng hồng, chớp chớp mắt nhìn Trịnh Giai, âm thanh có chút yếu ớt ẩn giấu, lên tiếng:
- Trịnh Giai, anh thật sự là người chứ không phải phù thủy sao, như thế nào đằng kia biến thành tấm kính rồi!
Trịnh Giai nới lỏng tay thả Cố Tử Kỳ đứng vững, một tay niết niết mũi y, ánh mắt mang theo dung túng đáp:
- Không cần giả bộ bán manh.
Cố Tử Kỳ bĩu môi, đôi mắt lóe lên nét hứng thú vui vẻ.
Trịnh Giai cong khóe miệng nuốt câu " bởi vì em đã sẵn đủ manh tới anh muốn không chịu nổi luôn rồi" vào trong. Chỗ này còn có Tiếu Mặc đang nhìn, hắn không ngại nhóc ấy, nhưng ngại không biết quá sỗ sàng trước mặt tiểu đệ thì Cố Tử Kỳ có nổi giận hay không.
Giờ phút này, Tiếu Mặc đang âm thầm thở phào một cái. Trước đó y còn không hiểu Trịnh Giai bảo y khởi động căn phòng để làm gì, nhưng bây giờ y thật phục hắn hiểu Cố Tử kỳ, quả nhiên là không dư thùa tí nào.
Cố Tử Kỳ đưa mắt nhìn căn phòng lần nữa, chú ý các chi tiết hơn, ngiền ngẫm một chút, nhanh chóng suy luận ra cách mà Trịnh Giai đã làm.
Thứ nhất, các thanh treo màn đều là thanh thẳng, vì vậy đặt một tấm gương phẳng đằng sau tấm màn là chuyện không thành vấn đề.
Thứ hai, thảm trải sàn lấy điểm giữa căn phòng làm tâm tấm thảm, từ đó các hoa văn kiểu đối xứng hình tròn phức tạp rực rỡ đan xen nhau tỏa ra theo từng vòng, cộng thêm năm tấm màn treo y hệt nhau và phòng ko chứa thêm gì ngoài chiếc giường, cho nên nếu bên dưới phòng đặt một trục quay, sau khi quay xong, cả căn phòng trừ vị trí chiếc giường ra, còn lại đều y hệt.
Thứ ba, Trịnh Giai hôn lên mắt và dùng tay giữ mặt y là để bịt tai bịt mắt y lại. Căn phòng vào lúc đó, trừ vị trí hai người đứng tức là bên trên trục quay, đã quay một vòng, sau đó lại điều chỉnh tấm màn chỉ hở ra phần gương phản chiếu chỗ Tiếu Mặc đang nằm, che khuất phần gương phản chiếu y và Trịnh Giai. Nhưng khi đó hai tay của Trịnh Giai đều đang bận, hơn nữa hắn đứng gần y như vậy, chỉ cần một động tác nhỏ, y liền phát hiện ra, cho nên, Cố Tử Kỳ kết luận người khởi động cơ quan chính là Tiếu Mặc.
Đầu tiên là liều thuốc y đưa cho Tiếu Mặc không hiểu vì sao Trịnh Giai có được, hiện giờ cộng thêm việc này, nói vậy, Tiếu Mặc thật sự đi theo Trịnh Giai rồi sao?
Cố Tử Kỳ quay đầu nhìn Tiếu Mặc.
Nhóc con đang nằm trên giường lập tức cố sức mở to cặp mắt đầy nước viết rõ dòng chữ " đại ca, cứu em, em vô tội" nhìn y, thậm chí còn rưng rưng!
So với kỹ năng diễn sâu tới mức hễ thích thì làm thật luôn của Trịnh Giai, chút xíu đóng kịch của Tiếu Mặc tự nhiên không lừa được Cố Tử Kỳ. Hơn nữa, y là đại ca của nhóc, y thừa biết nhóc chuyên lợi dụng hình tượng bạch liên hoa thiếu niên đi hoàn thành nhiệm vụ ám sát. Nhưng gương mặt sợ hãi, thậm chí là kinh hoảng của Tiếu Mặc khi tiểu trăn lao thẳng vào tấm gương, Cố Tử Kỳ nhìn ra đó là thật.
Cố Tử Kỳ còn đang cân nhắc nên mở miệng hỏi rõ mọi việc với Tiếu Mặc như thế nào thì đã bị Trịnh Giai cắt ngang.
Hắn xoay người y lại, để y một lần nữa ở trong vòng tay của hắn, đối diện với gương mặt hắn.
Trịnh Giai vuốt ve mái tóc dài óng đen mượt của y, ánh mắt mang theo sự tán thưởng hỏi:
- Nhanh như vậy đã suy luận ra rồi?
Cố Tử Kỳ gật đầu.
Trịnh Giai niết niết gò má y mấy cái, yêu thích tới không muốn buông tay, sau đó dùng giọng điệu vui vẻ nói:
- Còn một vài đặc điểm nữa cần nói với em, để nếu em đến đây ám sát anh thì có thể tránh được hệ thống bảo an.
Cố Tử Kỳ nhịn không được mở to mắt thêm một chút nhìn hắn, muốn nhìn xuyên qua gương mặt điển trai, ôn hòa, khí suất xem rốt cuộc nội tâm của con sói này đang nghĩ gì.
Trịnh Giai cúi đầu hôn hôn lên khóe môi Cố Tử Kỳ, sau đó đưa tay chỉ về phía thanh treo màn, giọng điệu bình thường như đang trò chuyện cafe buổi sáng:
- Các thanh treo màn không phải là inox bình thường, toàn bộ đều có gắn hệ thống phun khí độc hoặc thuốc mê, còn có bên dưới rèm của tấm màn là bộ súng máy, mỗi một thanh lắp năm súng máy có thể điều chỉnh hướng bắn quay 360 độ. Màn treo phía trước giường cũng vậy, là để đảm bảo cả căn phòng không góc chết.
Cố Tử Kỳ gật gật đầu, hỏi:
- Phòng điều khiển và camera ở đâu? Có hệ thống tia hồng ngoại không?
Trịnh Giai ký đầu y một cái tỏ vẻ hờn trách, nhưng vẫn giải đáp:
- Camera không có vị trí cố định, chủ yếu là ở trần phòng. Còn hệ chiếu hồng ngoại thì được gắn cố định trên khung kính. Phòng điều khiển nằm ở bên ngoài công ty, người trực là người của Dạ Lang, nhân viên Tân Thế không có ai biết những điều này. Còn nữa, bên dưới giường nằm là một không gian nhỏ dùng để đi vào thang máy bí mật, cách mở là quét vân tay của anh sau đó nhập mật mã, thang máy sẽ đưa em đi thẳng xuống tầng hầm của tòa nhà này, trong tầng hầm được xây rất nhiều lối rẽ, tương tự một mê cung, chỉ có anh, Hàn Tịnh, Hàn Dật có bản đồ.
Cố Tử Kỳ cố nhịn không hỏi, sau cùng vẫn mở miệng nói:
- Công nhân xây dựng vẫn còn sống chứ?
Trịnh Giai không kềm được thấp giọng cười một tiếng, đáp:
- Trịnh Gia là dòng tộc tồn tại nhiều thế hệ, đã sớm nuôi ra một đám công nhân và công ty xây dựng đều là người của mình, các công trình bí mật kiểu này là do họ đảm trách.
Cố Tử Kỳ đã sớm biết tầng làm việc và trụ sở chính công ty Tân Thế không hề đơn giản. Bởi vì cho dù tập đoàn làm ăn hợp pháp, thì nó vẫn do thái tử hắc đạo đảm nhiệm chức tổng giám đốc, và một số thành phần chủ chốt của Dạ Lang như Hàn Tịnh, Hàn Dật... cũng làm việc ở đây. Văn phòng của Trịnh Giai ở tầng 28, điều này ai cũng biết, chỉ cần đến quầy tiếp tân hỏi một chút, liền hỏi ra được hắn có ở đó hay không, trường hợp Hàn Tịnh và Hàn Dật cũng tương tự như thế. Cho nên, Cố Tử Kỳ khẳng định trong kiến trúc và thiết kế của công ty Tân Thế phải ẩn chứa không ít hệ thống bảo an, nhưng y chưa bao giờ tưởng tượng được Trịnh gia, không, nên nói cho đúng là Trịnh Giai, sẽ làm tới mức này.
Cố Tử Kỳ gật gật đầu, lại đưa mắt nhìn căn phòng bày trí vô cùng tối giản, thanh lịch và tinh tế trước mắt, chậc chậc mấy tiếng cảm thán, sau cùng đưa ra kết luận:
- Nói tóm lại, muốn giết anh thì phải chọn nơi không phải do Trịnh gia hoặc là anh cho người xây dựng, mà phải đợi đến khi anh ở trên sân nhà người khác, tốt nhất là chọn địa điểm ở vũ trường, quán bar, họp đêm.
Vũ trường, quán bar, họp đêm là nơi long xà hỗn tạp, rất dễ xảy ra hoảng loạn, rối ren, có thể lợi dụng điểm này làm giảm hiệu suất hành động của thuộc hạ Trịnh Giai. Đổi lại nếu đợi hắn đi dã ngoại, chỉ sợ với thân thủ của Trịnh Giai, cộng thêm hắn luôn thông minh ý thức được các nguy cơ mình có thể gặp phải, từ đó đưa ra đề phòng trước, e rằng còn chưa kịp tiếp cận thì đã bị thuộc hạ của Trịnh Giai tóm được.
Trịnh Giai xoa xoa đầu Cố Tử Kỳ, thở dài nói:
- Thông minh quá thì không dễ thương đâu.
Cố Tử Kỳ lườm Trịnh Giai bằng ánh mắt sắc lạnh mang theo nét mỹ lệ của đôi mắt phượng, sau đó nhón chân, hôn lên môi hắn.
Lưỡi hai người nhanh chóng cuốn lấy nhau, lần này ngược lại ai cũng không nhường quyền chủ động.
Nhiệt độ tăng quá nhanh, Cố Tử Kỳ miễn cưỡng đẩy Trịnh Giai ra, cố ý liếm liếm môi nói:
- Bây giờ thì sao, có dễ thương không?
Ánh mắt Trịnh Giai đã sớm mất đi nét hòa nhã, điềm tĩnh thường trực. Trịnh Giai nhìn đầu lưỡi đỏ xinh đầy mê hoặc lấp lửng rồi ẩn hiện tại khóe miệng Cố Tử Kỳ, hai mắt ánh lên ám sắc, sâu thẳm. Hắn cúi đầu lập tức cắn một ngụm trên cần cổ trắng nõn nhìn thật ngon miệng của y, liếm liếm, giọng nói nhiễm màu tình dục khàn khàn lên tiếng:
- Ngọt.
%