Nhưng cuối cùng, bọn họ nghĩ hết biện pháp sinh tôi ra, nâng niu tôi trong lòng bàn tay mà nuôi dưỡng. Đưa tay rút khăn giấy ở trên bàn, lau nước miếng giúp A Bảo. Tôi dời mắt nhìn A Vấn, trầm giọng nói: “Tôi muốn giữ lại đứa bé này” A Vấn nhìn tôi, dường như khẽ thở dài một hơi: “Vậy e rằng cô sẽ phải chịu chút đau khổ rồi”
Nói xong quay đầu nói với Hà Ca: “Chúng ta không giải được Nguyễn Sinh Chi Độc, con dẫn cô ấy đi tìm Hà Thọ, trước tiên ổn định sức sống của xà thai”
Nhưng mắt thấy vết thương trên người Hà Ca, chép miệng nói: “Được rồi, con nghỉ ngơi đi, để Hà Cực dẫn cô ấy đi”
“Để con đi” Hà Ca bước lên phía trước, nói với tôi: “Cô đi theo tôi” Tôi đưa tay bế A Bảo, khẽ gật đầu với A Vấn, đang định đi cùng Hà Ca. Lại nghe thấy A Vấn âm u nói: “Cô cũng không tin tưởng chúng tôi, phải không?” Tôi không hiểu nhìn A Vấn, ông ta nhìn A Bảo trong ngực tôi: “Bể nó đi tới đi lui, không mệt sao?”
“Trong đáy lòng cô không yên tâm để nó ngủ một mình ở nơi này, phải không?”
Giọng nói của A Vấn nặng nề, thấp giọng nói: “Chuyện trong nhà cô khiến cô không còn tin tưởng được ai khác nữa, bao gồm cả Xà Quân, phải không?”
Tôi nhìn A Bảo được ôm trong ngực, trong lòng hơi chua xót: “Chính là sợ lát nữa nó tỉnh sẽ khóc tìm tôi, vì vậy bế đi cùng”
“Vậy thanh dao đá cố giấu trong lòng bàn tay phải? Cũng là bởi vì sợ làm mất sao?” A Vấn đưa nhìn tay phải của tôi, cười khổ nói: “Hà Duyệt, cô vẫn luôn cầm thanh dao đá kia phải không?”
Năm ngón tay phải của tôi cuộn lại, nhẹ nhàng vuốt ve thanh dao đá trong lòng bàn tay.
Cho dù dao đá được mài đến trơn bóng thì vẫn thô ráp khác biệt với da thịt, đầu ngón tay lướt qua, mang theo cảm giác tê dại.
Tôi dời mắt nhìn A Vấn, trầm giọng nói: “Đúng” Dõi mắt nhìn lại, dường như tôi thật sự không có ai có thể tin tưởng.
Mặc Dạ có đại cục, mễ bà Tần vẫn luôn che giấu nhiều chuyện, có lẽ ba mẹ tôi cũng có chuyện riêng, những người khác lại càng không cần phải nói.
cúi đầu nhìn A Bảo trong ngực, đột nhiên tôi phát hiện, nếu như người duy nhất tôi có thể tin tưởng, e rằng cũng chỉ có A Bảo.
A Vấn khẽ thở dài, phất phất tay áo với tôi: “Đi đi, chờ gặp Hà Thọ rồi, tôi dẫn cô đi thăm ông Hồ”
Lần trước ông Hồ xảy ra chuyện, Mặc Dạ không cho tôi xem, vì vậy đến bây giờ tôi vẫn không biết tình hình sức khỏe của ông Hồ như thế nào.
Tôi bế A Bảo đi về phía trước, lại nghe thấy tiếng nói trầm lặng của A Vấn ở sau lưng: “Có thể cô không tin tưởng chúng tôi, nhưng cô nhất định phải tin tưởng Xà Quân”
Dường như dưới chân giẫm phải cái gì mềm nhũn, tôi coi như không nghe thấy, bể A Bảo đi theo Hà Ca ra phía sau.
Đối với Mặc Dạ, tôi tin tưởng, nhưng tôi cũng sẽ không giao sống chết của mình vào tay hắn. Khi đi đến một góc hẻo lánh trong căn phòng, đúng lúc trông thấy một tấm gương lớn treo trên tường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!