“Trong tuyên ngôn khiêu chiến, thúc phải nhán mạnh, Mã Luân sư phụ là trường bối cùa thúc, bởi vậy, thúc muốn khiêu chiến, cũng là thế hệ kế tiếp của Nam Cung Quân, chỉ thẳng mũi nhọn vào Sở Trần.” Triệu Thiên Hạo hừ một tiếng: “Đồng thời âm thầm thuê người viết mạng, châm dằu vào lửa, đẳy Sở Trần lẽn dầu sóng ngọn gió.”,
“Đến thời điểm đó, Sờ Trần nếu như ứng chiến, như vậy, thúc có thể quang minh chính đại dạy hẳn làm người, vì thuật cận chiến Nam Mỹ chứng danh một lần, ngược lại, Sở Trần nếu như không dám ứng chiến, dưới sự công kích của dư luận, thuật cận chiến Nam Mỹ cũng có thể mặt mày hớn hở một hồi, cho nên, mặc kệ lựa chọn nào, chúng ta đều có thể làm được yêu cầu cùa Mã Luân sư phụ, vì quyền giới đòi Nam Mỹ lại sân đấu.” Ánh mắt Triệu Thiên Hạo phát sáng, theo suy nghĩ càng lúc càng thuận lợi, hắn càng ngày cảng cảm thấy cách này có thể khả thi.
Đây cũng là cơ hội cuối cùng của họ.
Mấy người trong xe cân nhắc một lát, ánh mắt cũng sáng lên.
“Liền quyết định như vậy.”
Quả nhiên, biện pháp dù sao cũng hơn trắc trờ nhiều.
Sau khi nghĩ ra biện pháp, tâm tình của bọn họ đều thoải mái không ít.
5 phút sau.
Đoàn người Triệu Phương Tuyền xuất hiện trước cửa một nhà ga ở sân bay Dương Thành.
“Là Triệu sư phụ!”
“Triệu Phương Tuyền quả nhiên muốn trốn
chạy.”
“Triệu sư phụ, tôi có thể phỏng vắn ngài một chút được không?”
Không ngoài dự đoán của Triệu Phương Tuyền, một đám phóng viên truyền thông giống như thằn binh trên trời rơi xuồng, và
quanh đoàn người Triệu Phương Tuyền.
“Tránh ra một chút, các người làm gì vậy?” Triệu Thiên Hạo đứng ở phía trước, cau mày.
“Mọi người nghĩ gì về việc nám đại cao thủ Nam Mỹ bại trận trước nữ thần võ thuật Trung Quốc Nam Cung Quân?”
“Thuật cặn chiến Nam Mỹ có phải là mãi mãi không bằng vỏ thuật Trung Quốc hay không!”
“Triệu sư phụ ngài có thể chính miệng thừa nhận sự thật này một chút không?”
Nghe vậy, bước chân Triệu Phương Tuyền cuối cùng dừng lại, quay đầu lại, liếc mắt nhìn đông đảo phóng viên truyền thông, chợt gằn từng chữ nổi: “Ai nói thuật cận chiến Nam Mỹ, không bằng võ thuật Trung Quóc? Quả thực vô lý, cực kỳ buôn cười!
Màn đêm bao phủ Thiền Thành, đèn neon sáng lên.
Đại sảnh biệt thự Tống gia, mấy người Sở Trần đang uống trà.
Tống Thu thỉnh thoảng nhìn Sở Trần, thấy Sở Trần bộ dạng không chút hoang mang, Tống Thu kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: “Anh rể, anh còn chờ cái gì nữa? Anh có phải nghĩ ra cách gì rồi không?”
“Chỉ có một cách.” Sử Trần thưởng một ngụm trà: “Tiêp nhận khiêu chiến của Triệu Phương Tuyền.”
Tống Thu sợ ngây người, nhìn sỏ’ Trần, thốt lên: “Đây không phải là muốn lấy trứng chọi đá…”
Ánh mắt máy người đều nhìn Tống Thu.
“Tiều Thu, làm sao con có thể dung túng chí khí của người khác, diệt uy phong của mình.” Tô Nguyệt Nhàn trách cứ một câu.