Tan họp.
Ninh Quân Ngạn bảo Ninh Tử Châu ở lại.
“Chuyện đêm qua, Ninh Từ Mặc có phải cũng tham gia hay không?” Ninh Quân Ngạn thản nhiên hỏi một tiếng.
Ninh Tử Châu lắp bắp kinh hãi: “Vụ án không phải cảnh sát phá được sao?”
Ninh Quân Ngạn nghiêm túc nhìn chăm chú vào Ninh Tử Châu, một lát sau, chậm rãi nói: ‘‘Kết cục
của Ninh Quân Hà đã định trước, khó thoát khỏi cái chết. Ninh Quân Tiếu vừa rồi bày ra binh tĩnh, vừa vặn nói rõ, nội tâm hắn không bình tĩnh, hắn nhất định sẽ trả thu.”
“Trả thù cánh sát?” Ninh Tử Châu thốt lên.
“Vậy đương nhiên không có khả nảng, hắn muốn trả thù, là những người còn lại tham gia vụ án này.” Ninh Quân Ngạn nói: “VÍ dụ như, Ninh Tử Mặc, Sở Trần.”
Đồng tử Ninh Tử Châu chấn động mạnh.
Ước chừng nảm phút, Ninh Tử Châu lái xe, rời khỏi Ninh gia, đi thẳng đến Thiền Thành.
Dương Thành, tòa nhà lớn Tây Quan.
Ninh Quản Tiếu ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt trắng nõn, nhìn chăm chú vào một cái ghế dựa phía trước.
Chiếc ghế trống rỗng.
“Hết cách rồi a.”
Ninh Quân Tiếu lẩm bẩm, nhẹ nhàng đứng lên: “Em trai, ta không có cách nào cứu em đi ra, cho nên…dưới suối vàng, nhất định sẽ để cho bọn họ đồng hành cùng em.” Ninh Quân Tiếu lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Mục tiêu, Ninh Tử Mặc, Sờ Trần, Tống Thu, Hoàng Phủ Hòa Ngọc.”
Đêm qua xuất hiện mấy người ở bến tàu Thiên Nghiệp, Ninh Quân Tiếu đều đã tra được.
“10 triệu, tôi muốn mạng sống của bốn người trong số họ.” Ninh Quân Tiếu chậm rãi nói: “Sau khi giết bốn người, ta có con đường cùa ta, để cho lính đánh thuê Hắc Liêm rút lui, nhưng nhớ kỹ, muốn giết bọn họ không dễ dàng, nếu như lỉnh đánh thuê Hắc Liêm làm không được, cũng đừng tiếp nhiệm vụ này của ta, hiểu chưa?”
“Hắc, chỉ cần tiền đến nơi, không có nhiệm vụ nào Hắc Liêm không thể làm.” Đầu dây bên kia, một đạo thanh âm nở nụ cười: “Có lẽ chính diện chiến đấu Hắc Liêm không phải là đối thủ của bọn họ, thế nhưng, giết người, đó là bản lĩnh xuất chúng của Hắc Liêm.”
Ninh Quân Tiẻu cúp điện thoại, thân thể ngồi thẳng tắp, tựa như một pho tượng điêu khắc.
Thần thái lại khôi phục một mảnh lạnh lùng, trắng nõn đáng sợ.
Từ sự kiện đột ngột đến bây giờ, Ninh Quân Tiếu vẫn duy trì đầu óc thanh tỉnh, lý trí phân tích cục diện, cuối cùng rút ra một kết luận, Ninh Quân Hà phải chết không thể nghi ngờ.
Vậy thì…
Sở Trần.
Ninh Tử Mặc.
Tống Thu.
Hoàng Phủ Hòa Ngọc.
Không ai trong số họ xứng đáng
được sống.
Ninh Quân Tiếu chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên.
Ninh Quân Ngạn, ngươi làm cho ta mất đi em trai, như vậy, liền dùng con trai của ngươi đến chôn cùng.
Thiền thành, Tống gia.
Khách không mời mà đến.
“Tiểu Cần, con thật sự không nghĩ tởi một chút thàn tình saờ?” Một người phụ nữ trung niên khóc, một bên dùng giấy lau nước mắt, một bên nói: “Năm đó con bị vứt bỏ ở bờ biển, lúc sắp chết cóng, iầ cha con ôm con trở về, nuôi lớn trưởng thành, hiện tại ông ấy xảy ra chuyện, con không the ngồi yên không để ý a.”
Dương Tiều cần mặt đeo lụa mòng, con ngươi nhìn vị người phụ nữ’ trung niên trước mắt này.
Vợ của Dương Khiêm, Triệu Bích Liên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!