Trần Chương Di đứng lên, khí thế bức người: “Một khi đánh rắn động cỏ, chúng ta phải đến năm con khỉ mới có thể truy tlm được chứng cứ phạm tội của tập đoàn Thiên Nghiệp?”
“Bây giờ điều tra viên mất liên lạc không phải là người cùa tồ 7, cô đương nhiên nói như vậy.” Tư Đồ Tĩnh ở một bên nhịn không được lẩm bẩm một tiếng.
“Tôi không nhắm mục tiêu bất kỳ tổ nào.” Trần Chương Di nhìn Tư Đồ Tĩnh một cái, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Giang Ánh Đào: “Cô không cần phí tâm tư để cho tôi phái người đi qua, hơn nữa, cho dù cô muốn phái người đi qua, tôi cũng sẽ ngăn cản, tôi làm tất cả, đều là vì phá án mà đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.”
Lựa chọn sáng suốt.” Con ngươi Giang Ánh Đào càng lúc càng lạnh như băng: “Phái người đi qua, nhất định là đánh rắn động cò sao? Tiên Thiên võ giả lẻn vào, cỏ thể nin thở, chỉ cằn cẩn thận một chút, sẽ không dễ dàng bị phát hiện.”
“Cô có thể khẳng định 100% không?” Trần Chương Di trả lời một cách mỉa mai: “Giang tổ trưởng không phải là chưa từng xem qua tư liệu chứ, trong bến tàu Thiên Nghiệp, không chỉ có Tiên Thiên võ giả, thậm chí còn có võ giả cấp bậc Tông Sư, có thề nói là nơi cực kỳ nguy hiểm, bất luận kẻ nảo đi vào đều sẽ gặp nguy hiểm, chĩ khi nào hành động thực sự, lực lưựng đột kích mới có thể đối phó với đám côn đò nảy.”
Giang Ánh Đào trầm mặt.
Trần Chương Di là người được cử giám sát công việc của cô, có quyền ngăn càn mọi hành động cùa cô.
“Còn có, từ bây giờ, cô không thể rời khỏi tầm nhìn của tổ 7.” Trần Chương Di lạnh lùng nói: “Lời vừa rồi của cô, tôi hoàn toàn có lý do nghi ngờ cô có phải là cố ý đánh răn động cò hay không, phá hư toàn bộ hành động.”
Vừa dứt lời, Giang Ánh Đào cỏn chưa mở miệng, Tư Đồ Tĩnh đã nhịn không được nổi giận: “Đủ rồi, rõ ràng chính là cô đeo kính màu nhin người, ghen tị quả nhiên khiến người ta trở nên xấu xí.”
Một người đàn ông bên cạnh Trần Chương Di nhướng mày: “Điều tra viên tổ 9 đều không có tố chất như vậy sao?”
“Tĩnh Nhi, chúng ta đi thôi.” Giang Ánh Đào xoay người đi ra ngoài cửa.
Trần Chương Di quát lạnh: “Cô đứng lại, không nghe thấy ỉời vừa rồi sao?”
Giang Ánh Đào quay đầu lại, nở nụ cười: “Cô ra lệnh cho tôi? Có bản ĩĩnh cô cưỡng ép bắt giữ tôi a.”
Giang Ánh Đào xoay người đi ra ngoài.
“Đuổi theo.” Trần Chương Di hạ lệnh.
Người đàn ông lập tức cất bước đi ra ngoài, vừa đến cửa, trong lúc bất chợt một đạo lãnh quang đập vào mặt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!