Đựt thao tác này càng chấn nhiếp người ờ đây.
Trong lúc nhất thời, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thanh âm ồn ào của toàn bộ quảng trường Vạn Đại đột ngột bị dập tắt.
Dưới sự phối hợp nổi trận lôi đình của cảnh sát, càng không ai dám động.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Dương Tiểu cần không chậm không nhanh, ánh mắt bình tĩnh, không còn giống như lúc trước bởi vì vết sẹo trên mặt mình mà cảm thấy đưực xấu hổ, không còn mặt mũi nào.
Đôi mắt cùa cô trong suốt như hồ nước, nhìn thẳng về phía trước.
Trận gió lốc này, cô đã mang nỏ đi.
Kẻ địch muốn mượn tay cô đối phó Ninh Tử Mặc, như vậy, cô giơ hai tay lên, chống đỡ bầu trời này.
Sau khi đi ra bước đầu tiên, Dương Tiểu cần đột nhiên phát hiện, chuyện này cũng không đáng sợ như trong tường tượng.
Sở Trần nói rất đủng.
Chỉ cần cô không sợ hãi, vậy thì, người sợ chính là bọn họ.
Họ sẽ phát hiện kế hoạch mà mình đã lên từ trước, cuối cùng không có tác dụng.
Dương Thành, Ninh gia.
Ninh Tử Châu vẫn cúi đầu nhìn điện thoại di động đột nhiên đứng lên.
“Có tin mới.”
Ánh mắt mọi người Ninh gia nhao nhao nhìn về phía Ninh Tử Châu.
Ninh Cốc Nham khẩn cấp nở nụ cười: “Ninh Tử Mặc rốt cục đã tới rồi sao? Điều nảy không giống tốc độ của hắn, hắn không phải là ở Thiến Thành sao? Thế nhưng chậm như vậy mới chạy tới quảng trường Vạn Đại, xem ra,
trận chiến hôm nay, cũng làm hắn sợ hãi đi.”
“Nối.”
Ninh Quân Ngạn nói.
“Anh trai không xuất hiện.”
Ninh Tử Châu nói: “Dương Tiều Cẩn ra rồi.”
Đồng tử Ninh Quân Ngạn hơi co rụt lại: “Làm sao cô ta lại đi ra?”
“Mọi người xem vào bức ảnh nảy.”
Ninh Tử Châu giơ điện thoại lên: “Cô ấy buộc tóc dài, một mình, không che mặt, đã đi ra khỏi quảng trường Vạn Đại.”
Trong ảnh, Dương Tiểu cẩn một mình đối với mọi người, thần sắc
binh tĩnh.
“Tiểu Châu, để ta xem xem.”