Tiêu Lãng theo bản năng nghiêng mặt nhìn thoáng qua Sờ Trần.
Tên này đối với tính người khống chế thật sự quá chuẩn xác, chi cố hắn dám to gan như vậy, dưới tình huống như vậy đề cho Dương Tiểu cẩn chính diện đi ra.
Tiêu Lãng cũng hiểu được, chỉ cần Dương Tiểu cẩn có dũng khí đi hết đoạn đường này, từ nay về sau, vết thương trên mặt cô sẽ khổng còn là vũ khí kẻ địch dùng để công kích cô và Ninh Tử Mặc nữa.
Triệu Chỉnh Ngôn cũng một đường đỉ theo, trong lòng chấn thán không thôi.
“Tuy rằng tôi không biết chuyện xưa giữa cô gái này cùng thiếu gia Ninh gia, nhưng mồ, cô ta dám dùng khuỗn mặt thật đối mặt với đám đông, đối mặt với nguy nan bày ra phần dũng khí này, tôi dám nói, cô ta xứng đáng với bất
luận kẻ nào.”
Người thằn sắc rung động, xa xa không chỉ có một mình Triệu Chính Ngôn.
Khi Dương Tiểu cẩn đi lên tầng một, chậm rãi đi ra khỏi quảng trường, cả quảng trường phảng phất trong nháy mắt bị ném một quả bom!
Từng đạo ánh mắt mang theo không thể tin nhìn Dương Tiểu Cẩn đang đi ra.
Đám đông tách ra…
Đây là cô gái xấu xí bị họ điên cuồng nhục mạ.
Đây là cô gái mà họ la hét kêu ra ngoài.
Cô ấy ra rồi.
Giờ khắc này, đám người vốn ồn ào an tĩnh lại, nhìn một khuôn mặt xấu xí ở xa xa, một đôi mắt trong suốt vô cùng.
Họ có một cảm giác đột nhiên thức dậy.
Chính mình kêu gào, nhục mạ, mục đích ỉà gì?
Dương Tiểu cẩn ra rồi.
Bọn họ lại phát hiện, mình tựa hồ cái gì cũng không làm được.
Thậm chí không ít nguửi có loại cảm giác, nếu lúc này mờ miệng mắng người phụ nữ xấu xí kia, linh hồn cùa bọn họ so với người phụ nữ xấu xí càng thêm khó coi.
“Sờ Trần, cảm ơn anh.” Tiêu Lãng thấp giọng mở miệng.
Sờ Trần nhỉn bóng lưng Dương Tiểu Cẩn: “Tôi chỉ là cho cô ấy đề nghị này, thật sự có thể đi ra bước này, là dựa vảo chính cô ấy. Dám một mình đi đối mặt với dư luận ùn ùn kéo đến, từ thời khắc cô ấy đi ra, khí thế của cô ấy, đã áp chế kẻ địch.”
“Tôi đột nhiên nghĩ đến một vài từ …cô gái xấu xí ỉà bất khả chiến bại.” Tống Thu cảm thán: “Không có một chút chê bai, đây là lời khen ngựi lớn nhất mà tôi có thể nghĩ đến đối với Dương Tiểu Can.”
“Một người có thể ngàn tràm vạn sư.” Hoàng Phủ Hòa Ngọc mắt chấn dộng; “Tôi tin tường, ít ái có thẻ ở dưới loại tình thế khó khản như này nhanh chóng đứng lên, đối mặt với thiên quân vạn mã. Ai nói người phụ nử này không xứng với Ninh Tử Mặc, tôi nói cô ấy xứng.”
Dương Tiểu cẩn một đường đi về phía trước.
Ánh mắt Sở Trần nhìn chăm chú vào đám người.
Anh tin tưởng, người ở chỗ tối tuy rằng sẽ bị Dương Tiểu cẩn đột nhiên đi ra đánh bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng mà, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn Dương Tiểu cần rời đì như vậy.
Bỗng nhiên…
Trong đám người yèn tĩnh, trong lúc bất chợt có một thanh âm ben nhọn vô cùng: “Chính là người phụ nữ xấu xí này, sừ dụng thủ đoạn hạ lưu, bức bách thiếu gia Ninh gia đi vào khuôn khổ, các người xem cô ta xấu xí bao nhiêu!”
“Con người xấu xí làm sao, lòng dạ xấu xa biêys bao! Tôi ngược lại bội phục dũng khí tự hại mình của cô ta, thật không biết xấu hổ, mất hết mặt mũi phụ nữ.”
Sắc mặt Tiêu Lãng biến đồi.
Nên đến từ đầu đến cuối vẫn là phải đến.
“Phía sau cô ta không phải Sờ Trần sao? Nghe nói vết thương trên mặt Dương Tiếu cẩn còn cỏ liên quan đến Dược Phẩm Bắc Trần.”
Triệu Chính Ngôn trong nháy mắt cảnh giác.
Cảm giác mưa gió sắp đến.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!