Dương Tiểu cẩn cũng khom người thật sâu về phía Sở Trần: “Sở thúc, đa tạ thúc đã cứu Tử Mặc và tôi.”
“Đều là người nhà không cần khách khí.” Sờ Trần mỉm cười: “Ngồi xuống uống trà đi.”
Ninh Tử Mặc kéo tay Dương Tiểu Cẩn ngồi xuống.
Sờ Trần rất nhanh cũng pha trà xong, rót cho mỗi người một chén: “Thử một lần đại hồng bào của Mạc lão, đây chính là đặc biệt chính công, tôi cũng là thừa dịp hắn ngủ mới trộm một chút.”
Mạc Vô ưu: ???
Cháu gái của Mạc lão vẫn đang ngồi đây!
Mạc Vô ưu cúi đầu nhìn thoáng qua chén trà, óng ánh trong suốt, có loại mỹ cảm bình thường khi uống trà không cảm nhận được, nhịn không được thưửng thức một ngụm: ‘Thật thơm.”
Tống Nhan cơ hồ mỗi ngày đều có thể uống được trà Sở Trần tự tay pha, ngược lại cũng quen.
Dương Tiểu cẩn cầm lấy chén trà thường thức một ngụm, đang muốn cảm thán, con ngươi lơ đãng liếc về một hướng.
Trong nháy mắt hoa dung thất sắc.
Leng keng.
Chén trà trong tay trượt xuống, rơi xuống đất, vỡ vụn.
Ninh Từ Mặc kinh hãi, vội vàng nắm lấy tay Dương Tiểu cẩn: ‘Tiều Cản..:
Dương Tiểu cẩn nhln phía kia, vừa lúc có một tấm gương.
“Mặt cùa tôi…” Khuôn mặt Dương Tiểu cẩn trắng bệch, cảm giác toàn thân đều lạnh lẽo, theo bản năng sờ sờ khuôn mặt mình một chút, tròng mắt đột nhiên mở to đến cực hạn, thất thanh thét chói tai một tiếng, mạnh mẽ đứng lên, thân hình chật vật lảo đảo lui về phía sau vài bước.
“Tiểu Cẩn, không sao đâu.” Ninh Tử Mặc đi lên, nhưng Dương Tiểu Cẩn trực tiếp hat tay Ninh Tử Mặc ra, trong lúc bất chợt hướng bên ngoài quán nhỏ Tinh
La xông ra ngoài.
Tống Nhan cùng Mạc Vô ưu đều đứng lên, thần sắc lo lắng: “Sở Trần, làm sao bây giờ?”
“Luôn luôn phải đối mặt.” Sở Trần thở dài một tiếng: “Để cho hai người bọn họ tự minh giải quyết
đi.”
Khuôn mặt Dương Tiểu cẩn bị thương, Sở Trần cũng đã suy nghĩ qua, nhưng mà, đó không phải là vết sẹo đơn giản, là gặp phải Huyễn Thần cổ nhiều năm suốt tháng cắn nuốt, để lại vết sẹo, vết sẹo như vậy, Sờ Trần cũng bất lực.
Có lẽ, Cửu sư phụ có thể chữa khỏi.