Bại cho Sở Trần, vẫn là khó khăn trong lòng hắn.
Hắn tự nhận đánh không lại Sở Trần, nhưng hắn hiện tại rất hưởng thụ loại cảm giác đùa bỡn Sở Trần trong lòng vỗ tay.
Quán bar Dạ Mộng, trong phòng riêng.
“Bằng thiếu, tôi kính ngài một ly.” Một cô gái ăn mặc lộng đầy màu sắc, mặc vảy ngắn bó sát, dáng người nóng bỏng, cơ hồ là dán lên người Tống Khánh Bằng, bưng ly rượu lên, ỏn ẻn mở miệng: “Lần này Bằng thiếu cũng không thể qua loa cho xong chuyện.”
Tống Khánh Bằng cười hắc hắc, di chuyển trên người cô gái một chút, lập tức nâng chén: “Bằng thiếu nhưng cho tới bây giờ cũng sẽ không qua loa cho xong chuyện, đêm nay tuyệt đối tận tâm tận lực, cố gắng cày cấy.”
Cô gái ngượng ngùng nhào vào lòng Tống Khánh Bằng: “Bằng thiếu thật xấu xa.”
Tống Khánh Bằng cười ha ha, ngẩng đầu nhìn thanh niên ngồi bên cạnh: “Cương Tử, đã lâu không tới, trận sinh ý này của cậu rất nóng bỏng a.”
Nghe vậy, Cương Tử vội vàng lắc đầu: “Không có Bằng thiếu cổ vũ, Dạ Mộng đều ảm đạm phai mờ.”
Tuy rằng nịnh bợ có chút giả, nhưng đối với Tống Khánh Bằng mà nói lại vô cùng hường thụ, Tống Khánh Bằng cười ha ha một tiếng: “Cương tử, cậu có tin hay không, không bao lâu nữa, ta sẽ chân chính trở về.”
Tống Khánh Bằng rất tự tin.
Chỉ cần ngày mai bắt được Sở
Trần, Tổng gia mất trợ thủ Sở Trần này, tương đương với hổ bị nhổ mất răng, sẽ mặc người chém giết.
Đến lúc đó, Vu Thần Môn ra tay, một nhà bọn họ hợp lẽ đại diện cho Vu Thần Môn tiếp nhận sản nghiệp của Tống gia.
“Tất nhiên là tin.” Cương Tử nịnh nọt cười nói: “Bằng thiếu là nhân vật nào, vừa gặp gió mây liền hóa rồng, khách nhân tôn quý nhất Dạ Mộng, mãi mãi đều là Bằng thiếu. Cửu Thập Nhất, đêm nay phải hầu hạ Hảo Bằng thiếu, có thể được Bằng thiếu sủng ái, là vinh hạnh của cô, hiểu chưa?”
Cô gái quyến rũ gật đầu, khoác vai Tống Khánh Bằng: “Tôi thích nhất chính là mỹ nam anh tuấn tiêu sái như Bằng thiếu.”
Ánh mắt cô gái nhìn Tống Khánh Bằng đều phát sáng.
Không có nguyên nhân nào khác, Tống Khánh Bằng vừa mới đẩy cửa tiến vào, liền nhét một vạn đồng tiền mặt vào người cô.
Kim chủ như vậy, tự nhiên phải hầu hạ tốt.
Lúc này, điện thoại di động của Tống Khánh Bằng vang lên, Tống Khánh Bằng lấy ra nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi biến ảo một chút.
Cương Tử thấy thế, lập tức đứng lên: “Tôi cũng không quấy rầy Bằng thiếu chơi, muộn một chút lại tới tim Bằng thiếu uống rượu.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!