Sở Trần gật gật đầu, tò mò nhìn về phía những chiếc xe đi qua.
Không bao lâu,Tống Nhan đã mang thẻ căn cước tới.
Xin chào, đây là thẻ căn cước của Sở Trần.”
Tống Nhan đưa thẻ căn cước cho Cố Sơn, người này cầm lấy rồi lại liếc nhìn Sờ Trần.
Tống Thu cũng tò mò dời đi khuôn mặt… Cậu cũng chưa từng nhìn thấy thẻ căn cước của Sở Trần, nhìn lướt qua địa chỉ trên đó, Tống Thu không khỏi sững sờ.
Tống Thu năm nay mới mười bả] tuổi, năm năm trước, không có cảm giác lớn vởi nơiSỞ Trần đến thậm chí còn không có để ý Sở Trần đến từ đâu.
Đương nhiên, trong thâm tâm cậu luôn ôm ý định bài xích ông anh rề khờ khạo này.
Tối nay là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thẻ căn cước của Sờ Trần, địa chỉ trên đó khiến Tống Thu sững sờ.
Anh rẻ cậu đến từ một ngôi làng nhỏ cách không xa núi Hoàng Sơn của tỉnh An Huy.
Lúc trước anh rể làm như thế nào lại đi vào Thiền Thành, còn bị chị ba đụng, năm năm trôi qua, người nhà anh rể tại sao đều không tìm đến anh ấy?
Vào lúc này, hàng loạt dấu chấm hoi hiẹn lên trong đầu Tống Thu.
Không nghĩ ra.
Sau khi kiểm tra thẻ căn cước của Sở Trần, cố Sơn trả lại thẻ căn cước cho Sở Trần và mỉm cười, “Xin lỗi vì sự chậm trễ, các anh có thể rời đi.”
“Đi thôi.”
Sở Trần cất thẻ căn cước đi, liếc nhìn Cố Sơn, không nói thêm gì.
Sau khi Tống Nhan lên xe, Tống Thu liền lái xe rời đi.
“Có lẽ trong hai ngày quathật sự đã xảy ra chuyện g) đo.”
Tống Thurẽ xe một cái, lẩm bẩm một minh.
“Dừng lại.”
Sờ Trần nói.
Sau khi Tống Thu tấp vào dừng xe, Sở Trần quay đầu lại cười, “Bà xã à, em lái xe đi.”
“Còn em thì sao?”
Tống Thu buột miệng hỏi.
“Quay lại xem, bọn họ khi nào tan tầm?”
Sở Trần nói.
Tống Nhan giật mình, “Anh hoài nghi bọn họ cố tình nhắm vào chúng ta?”
“Nhưng em thấy vừa rồi bọn họ rất nghiêm túc, kiểm tra mọi chiếc xe chạy qua.”
Tống Thu thắc mắc.
“Đôi khi nếu không làm kỹ càng, rất dễ bị đàm tiếu.”