Tống Khánh Hạc ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Sở Trần.
Tên đần ở rể nhà Tống Thiên Dương, Tống Khánh Hạc lúc trước còn không ít lần bắt nạt, nghĩ không ra, tất cả mọi người đều đã nhìn lầm, hắn hôm nay bày ra thực lực, khiến Tống Khánh Hạc thậm chí cảm thấy,
Vu Tân trưởng lão cũng chưa chắc có thể chiến thắng được Sờ
Trần.
Trong lòng Tống Khánh Hạc ớn lạnh.
Vốn tưởng rằng Vu Tân trưởng lão dẫn đội xuất thủ, tìm Sở Trần cùng Tống Gia trả thù, hắn nhất định có thể báo thù việc bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Tống Khánh Hạc đột nhiên cảm thấy, hắn đem thế giới này tưởng tượng có chút hơi quá đẹp.
Tống Khánh Hạc muốn xoay người bỏ chạy, hắn cố nén bản năng hai chân đang xúc động.
Trong hoàn cảnh này, hắn cơ bản không thể rời đi.
Một khi hắn chạy trốn, người nhà hắn vẫn đang ở Vu Thần Môn, không biết sẽ phải chịu đựng sự tra tấn như thế nào.
Niềm hy vọng cuối cùng của Tống Khánh Hạc đã được đặt vào Vu Tân.
“Vu trưởng lão, Sở Trần, liền nhờ cậy ngài.”
Giọng nói Tống Khánh Hạc run
run.
Lúc này, ánh mắt của Vu Tân chứa đựng lửa giận, ông ta nhìn chằm chằm vào Sở Trần.
Từng bước một tới gần.
Sở Trần vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn về phía Vu Tân, “Mấy năm nay xem ra Vu Thần Môn không có nhiều tiến bộ.”
Vu Tân nhẹ giọng nói, “Vu Thần Môn trưởng lão, Vu Tân.”
Hắn muốn chờ phản ứng của Sở Trần.
Đêm nay, Sở Trần đã thể hiện
trình độ nắm giữ Kỳ Môn thuật của mình, điều này thực sự đáng kinh ngạc.
Sở Trần đến tột cùng đến từ môn phái nào?
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Hồi lâu.
Sở Trần đáp: “Tam cô gia của Tống Gia, Sở Trần.”
Sở Trần khá hài lòng với thân phận của mình.
Vẻ mặt của Vu Tân trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Sở Trần.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!