Sự gia nhập mạnh mẽ của Ninh Gia giống như một trận Lôi đình, trong vòng một đêm đã làm lung lay căn cơ của Hoàng Gia.
Gia tộc giàu có số một củaThiền Thành, trước mặt củaThiên Nam Ninh Gia, chỉ như một đứa trẻ yếu đuối và bất lực.
Dù mới chỉ đi qua một ngày, nhiều người trong giới kinh doanh ỞThiền Thànhđã có thẻ ngửi thấy có gì đó bất thường.
Động tác của Ninh Gia quá nhanh, Hoàng Gia không còn chỗ để chống lại.
“Diệp Gia đơn phương tuyên bố tạm thời đình chỉ việc hợp tác với Hoàng Gia.”
Ngay khi tin tức này được đưa ra đã trực tiếp gây náo động.
“Diệp Gia không phải là thân gia tương lai của Hoàng Gia sao? Vậy mà một ngày đã không nhịn được, không kịp chờ đợi đã nóng lòng thông báo tạm ngừng hợp tác. Việc đình chỉ hợp tác lúc này không khác gì rũ sạch quan hệ với Hoàng Gia.”
“Diệp Gia ở Dương Thành,Diệp Phi Tuyềnso với người của
Hoàng Gia thì nhận thức rõ hơn về sức mạnh của đệ nhất gia tộc Thiên Nam.”
“Cứ thế này, e rằng Hoàng Gia sắp xong đời rồi.”
Mặt trời lặn xuống đón hoàng hôn lên.
Hoàng Gia.
Sắc trời càng lúc càng tối, nhưng trong đại sảnh Hoàng gia, không ai nghĩ tới việc bật đèn.
Giờ phút này, Hoàng Gia giống như con thuyền nhỏ đi trong biển
rộng vào đêm tối, sóng to gió lớn đang ờ trước mặt.
“Ninh Gia, vi cái gì mà tốn bao nhiêu công sức chèn ép chúng ta?”
Mặt Hoàng Ngọc Trân tái mét, anh ta vẫn không thể tin được, “Con nghe nói tất cả những chuyện này đến từ một trong thập đại thiếu gia của Thiên Nam, thiếu gia của Ninh Gia,Ninh Tử Châu thủ bút.”
“Nếu không phải được sự chấp thuận của cao tầngNinh Gia, Ninh Tử Châu sẽ không thể huy động
một lực lượng lớn như vậy.”
Hoàng Vũ cười khổ, “Từ lúc Ninh Gia ra tay đến nay, mạng lưới quan hệ của Hoàng Gia chúng ta ở Thiền Thành gần như đã bị phá hủy hơn phân nửa, Ninh Tử Châu, kẻ này thông minh tuyệt đỉnh, không hổ là thập đại thiếu gia của Thiên Nam, từng bước kế hoạch của hắn đều bóp chẹt chúng ta.”
“Bây giờ dưới sự uy hiếp của Ninh Gia, chúng ta không còn thời gian để giải quyết những việc còn lại, một mặt, con dao của Tôn Gia đang đâm khá
mạnh.”
Vẻ mặt của Hoàng Dương tràn đầy oán hận.
Dù sao, ngày thường, Tôn Gia và Hoàng Gia rất thân thiết, giữa hai bên có rất nhiều hợp tác.
Nhưng hiện tại đã như vậy, càng là thuận lợi hơn cho Tôn Gia động thủ.
“Tôn lão đầu đã từng nhắc nhở qua, không trách được.”
Hoàng Giang Hồng thở dài, “Chỉ là lập trường khác biệt mà thôi.”
Hoàng Lân và Hoàng Vũ mặt mày ủ rũ, giọng nói thê lương vang lên, “Hoàng Gia của chúng ta rốt cuộc đã động vào vị Thần phật nào, vậy mà rước lấy tai họa chư thần thảo phạt đầy trời?”
Lời nói vừa nói ra, cả đại sảnh cùng vô thức chấn động
Vị thần phật nào?
Chỉ có một người.
Con rề của Tống Gia, Sở Trần.
“Đằng sau chuyện này, nhất định là có nguyên nhân mà chúng ta
không biết.”