Mọi người còn lại cũng đều sôi nổi gật đầu.
Tống Thiên Dương cũng không do dự, lạnh lùng nhìn Sở Trần
liếc mắt một cái, “Nếu cậu muốn tiếp nhận gia pháp, vậy thì đi ra ngoài quỳ ngoan ngoãn đi.”
Sở Trần lắc đầu, “Hổ dữ không ăn thịt con, Tiểu Thu tuổi vẫn là còn trẻ, còn có tiền đồ rất tốt về sau, người như thế nào lại nhẫn tâm đánh chết hắn.”
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả Tống Nhan có điều không nỡ nhìn thẳng, dở khóc dờ cười.
Tống Thu khóe miệng hung hăng mà méo xệch, “Con chỉ là bị chút
đòn roi, không chết được.”
“Cút ngay ra!” Tống Thiên Dương hoàn toàn nổi giận.
“Nếu không phải muốn đánh chết Tiểu Thu….Vì cái gì mà cái roi
này mặt trên lại có như vậy nhiều châm thế này.” Sở Trần chỉ vào roi dài, đồng thời bước đi lên, không chờ Tống Thiên Dương phản ứng lại, liền qua đoạt cây roi dài, đặt ở trên mặt bàn, “Cái này đầu châm bạc lấp lánh đâm xuống, Tiểu Thu như vậy chịu sao nôi.
Tống Thiên Dương đồng tử bỗng
nhiên mà chấn động.
Lúc này, Tống Thu cũng trước tiên vọt đi lên, nhìn kỹ lại.
Cây roi dài, quả nhiên cất giấu nhiều ngân châm.
Hơn nữa, rải rác không chỉ có một cây ngân châm.
Tống Thu thật cẩn thận từng chút xem xét, một cây một cây thon dài ngân châm vừa rút ra tới, mồ hôi lạnh chảy trên chán cũng càng ngày càng nhiều.
Đến cuối cùng, Tống Thu sau
lưng đều phải ướt đẫm.
Trên mặt bàn, bày mười mấy cây ngân châm thon dải, mỗi một cây ngân châm, đều thẩm thấu ánh sáng rét lạnh.
Làm cho Tống Thu một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Bằng này thanh ngân châm nếu mà đột nhiên chui vào trongcơ thể chính minh, không biết sẽ có hậu quả như thế nào.
Người nhà họ Tống tròng mắt mờ to, lúc này, ngay cảhít thở cũng không dám thở gấp.
Tống Thiên Dương đi lên phía trước, cầm lấy trong đó một cây ngân châm, sắc mặt âm trầm như nước.