Hoàng Ngọc Trân cau mày, sau đó hừ lạnh, “Đối phó ngươi, còn cần đến bản thiếu ra tay?”
Lúc này, Hoàng Lân đã đi vê, Hoàng Ngọc Hằng và Hoàng Tú Tú cũng ờ bên cạnh.
Hoàng Lân ánh mắt phức tạp rơi vào trên người Sở Trần.
“Sờ Trần, ngữ khí của ngươi quả thực có chút vượt quá dự liệu của ta.”
Hoàng Ngọc Hằng nhếch miệng lạnh lùng, “Ta không biết ngươi có năng lực lớn như thế nào.”
Hoàng Ngọc Hằng xua tay, “Cùng ước lượng một chút, Sở Trần thực lực.”
Hoàng Ngọc Hằngdùng ánh mắt nhìn Sở Trần có kiểu mèo vờn chuột.
Thái độ của hắn ta luôn tỏ ra kiêu ngạo.
Sở Trần hoàn toàn không để vào mắt.
Chung quanh, bốn mươi năm mươi nhân viên bảo vệ đột nhiên tỉnh táo lại, dùng nắm đấm lao về phía Sở Trần.
Trước mặt Hoàng lão gia và vị lãnh đạo tương lai của Hoàng Gia, bọn họ đương nhiên muốn biểu hiện thật tốt.
“Tiểu Thu, đây là cơ hội tốt để
luyện Kỳ Lân Bộ.”
Giọng nói của Sở Trần vang lên bên tai Tống Thu.
Tống Thu vốn là còn một tia thấp thỏm, nhất là đối mặt với khí thế hung hăng như thế, lúc này con mắt đột nhiên sáng lên, bỗng nhiên xông lên, chợt nhìn sang, giống như là một con nghé con phóng tới đàn sói.
Trực tiếp bị dìm ngập.
Nhưng mà, Tống Thu một nháy mắt liền thi triền ra Kỳ Lân bộ pháp, đảo mắt ra quyền, oanh một tiếng, một bảo vệ trực tiếp bị đánh lui.
Nhìn thấy cảnh này, Hoàng Ngọc Hằng nheo mắt lại, “Lại còn nắm giữ Cổ Võ bộ pháp.”
Một tên bảo vệ cũng tới gần Sở Trần.
Sở Trầncàng thêm gọn gàng linh hoạt, đấm tới đánh lui, từng người một trực tiếp ngã xuống.
Nhiều cặp mắt chăm chú theo dõi.
Lửa giận trong mắt Hoàng Giang Hồng càng lúc càng mạnh, “Sờ Trần này, dựa vòa thực lực của hắn, càng ngày càng trờ nên tự
phụ.”
“Những người bảo vệ này có lẽ không đối phó được hắn, thế nhưng mà, năm tổ Võ Đường Hắc Diệu Đường, hắn tuyệt đối không có cách nào chống lại.”
Hoàng Dương lạnh lùng nói.
Hoàng Lân liếc nhìn Hoàng Giang Hồng bằng ánh mắt phức tạp, không khỏi nói: “Ngay khi Sở Trần vừa đến, hắn ta đã đe dọa sẽ đối xử tàn nhẫn với Ngọc Hằng như vậy. Thay vào đó, con muốn biết, tại sao Sở Trần lại đến?”
Hoàng Giang Hồng khẽ giật mình.
“Ông nội, chú năm.
Hoàng Lân sửng sốt, khó có thể
tin nhìn Hoàng Ngọc Hải, hắn nhớ không lầm, con trai của minh, rõ ràng cùng Sở Trần có ân oán.
“Sở Trần không coi ai ra gì, hôm nay ai cũng cứu không được hắn.”
Hoàng Lân nói.
“Cha.”
Hoàng Ngọc Hải hít một hơi thật sâu rồi hạ giọng, “Nói thật, sau khi Ngọc Hằng trở về, vầng hào quang của thế hệ trẻ nhà họ Hoàng đã bị một mình Ngọc
Hằng che lấp. Phía sau Ngọc Hằng có đại phái cồ Võ. Mặc dù Hắc Hồn Sơn còn kém xa đại phái Cổ võ phía sau Ngọc Hằng, nhưng nếu congiữ địa vị quan trọng trong Hắc Hồn Sơn, con có thể có lực lượng để cạnh tranhvới thế hệ trẻ nhà họ Hoàng. Tương lai Hoàng Gia chưa chắc đã rơi hoàn toàn vào tayNgọc Hằng, điều kiện tiên quyết cho tất cả chuyện này là… Hôm nay, cha phải tìm cách cứu Sở Trần khi Sở Trần gặp nguy hiểm.”
Nội tâmHoàng Lânchấn động.
Hắn không ngờ rằng Hoàng Ngọc
Hải sẽ nói thẳng với hắn những điều như vậy.
Chợt chết lặng.
Bên kia, giọng nói của Hoàng Ngọc Trân không thể chờ đợi được nữa, lại chế nhạo, “Sở Trần, ngươi chẳng bằng nói, ngươi cùng vị tiểu tử Tống Gia bên cạnh này, là ăn no rỗi việc, vô duyên vô cớ, chạy đến Hoàng Gia, hiện tại các ngươi quỳ xuống dập đầu nhận cái sai, nói không chừng chúng ta vui vẻ, liền để các ngươi đi.”
“Mấy ngày không gặp, ngươi nói
nhảm nhiều quá.”
Sở Trần mỉm cười nhìn Hoàng Ngọc Trân, “Ngươi rất muốn biết ta vì sao mà tới sao?Ta sẽ trực tiếp nói cho ngươi.”
Sở Trần chỉ vào Hoàng Ngọc Hằng, “Mục đích ngày hôm nay ta tới, chính là ban thưởng hắndùng phần đời còn lại ngồi trên xe lăn.”
Mọi người đều sững sờ.
Hắn muốnHoàng Ngọc Hằng dành phần đời còn lại trên xe lăn.
Còn sử dụng từ‘ban thưởng’.
Sở Trần quá kiêu ngạo và càn rỡ.
Đây là Hoàng Gia! Khi câu nói này rơi xuống, nhiều người không nhịn được cười lên.
Sở Trần đơn giản đang nói chuyện trong mơ.
“Hahaha!”
Hoàng Ngọc Trân không nhịn được cười thành tiếng, chỉ vào Sở Trầncười chảy ra nước mắt, “Sở Trần, sáng nay ngươitrước khi ra ngoài có phải bị kẹt cửa không?”