Sở Trần hôm nay mặc thường phục màu nhạt, tuy rằng trên mặt nở nụ cười, nhưng trên người lại có một tia lãnh ý.
“Tinh thần của Mạc Lão đã khá hơn chút nào chưa?”
Sở Trần hỏi.
Mạc Vô Ưu vẻ mặt lo lắng, khẽ thờ dài, “Từ tối hôm qua đến giờ, ông nội đã tỉnh lại hai lần, thân thể vẫn còn rất yếu.”
Sở Trần cầm lấy quả táo đã gọt
của Mạc Vô ưu, liếc nhìn thời gian, sau đó đứng dậy, “Tiểu Vô ưu, nhớ phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Sở Trần.”
Mạc Vô ưu gọi Sở Trần, “Anh… muốn đi Hoàng Gia sao?”
Sở Trần quay lại cười, “Tôi sẽ đưa Hoàng Ngọc Hằngtới đây và bồi tội với Mạc Lão.”
Sở Trần xoay người rời đi.
Mạc Vô Ưu do dự muốn nói lại thôi, nhưng sâu trong lòng, một dòng nước ấm dâng lên.
Sở Trần và ông nội chỉ gặp nhau có một lần, nhưng bâỵ giờ Sờ Trầnlại có thể đích thân đến Hoàng Gia để đòi lại công bằng cho ông nội.
Cánh cửa vừa đóng lại đột nhiên bị đẩy ra.
“Xin lỗi, có phải là Vô Ưu tiểu thư không?”
Một người cầm hoa trên tay bước vào, “Có người tặng hoa cho cô.”
Mạc Vô Ưunhận hoa với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Sau khi người đàn ông quay người rời đi, Mạc Vô Ưu cũng nhìn thấy một tấm thiệp trên hoa.
Mạc Vô Ưu cầm tấm thiệp lên, nhìn lướt qua, tức giận run lên, nắm chặt lấy tấm thiệp.
“Tiểu Vô Ưu, nghe nói ông nội cô không được khỏe, cô nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm ông nội cô.”
Chữ ký trên thiệp là ba chữ, Hoàng Ngọc Hằng! Mạc Vô Ưu hung hăng ném những bông hoa ra ngoài, không có trút được hận, cô tiến đến giẫm lên vài cái.
Cô chưa bao giờ thấy kẻ nào lại đạo đức giả, đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ như vậy.
“Đồ cặn bã, không bằng cầm thú.”
Mạc Vỏ Ưu nghiến răng nghiến lợi, cô ước gì có thể tự tay vặn đầu Hoàng Ngọc Hằng.
ỏ’ dưới lầu của bệnh viện, Sở Trần cầm quả táo, cắn một miếng, gọi một chiếc taxi, “Đi tới Hoàng Gia.”
Biệt thự của Hoàng Gia có thể nói là một thắng cảnh nỗi tiếng ở
Thiền Thành, cách bệnh viện không xa, vì vậy lúcSỞ Trần xuống xe, trên tay vẫn cầm quả táo chưa ăn xong.
Cắn một miếng táo, Sở Trần bước lên.
“Anh rể.”
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.
Sờ Trần sửng sốt nhìn sang, chính là Tống Thu và Tống Nhan.
“Bà xã, sao em lại ờ đây?”
Tống Thu, Hắn cảm giác mình như không tồn tại ở đây.
Rõ ràng chính mình là người gọi anh rể.
“Tỷ nói rằng tỉnh dậy không thấy anh nên đoán chắc anh sẽ tới đây.”
Tống Thu nói.