Nhà họ Hoàng.
Hoàng Ngọc tâm trạng vô cùng vui vẻ, trên tay cầm ly rượu hảo hạn, đồng thời xem tin tức trên điện thoại di động.
Mỗi tin tức về từng gia tộc chèn ép nhà họ Tống đều khiến Hoàng Ngọc cảm thấy tâm hồn mình có cảm giác thăng hoa.
“Sở Trần, tao ngược lại muốn xem xem công phu quyền cước của mày có thể cứu được nhà họ Tống hay không.”
Khóe miệng Hoàng Ngọc lạnh lùng nhếch lên.
Hắn rất hưởng thụ cảm giác này.
Tuy rằng hôm qua bị Sở Trần giẫm lên, nhưng hiện tại, hắn lại như đang đứng trên mây, chờ mong nhà họ Tống con kiến này sẽ chật vật giãy giụa như thế nào.
Một căn gác khác trong biệt thự nhà họ Hoàng.
“Không nghĩ tới, bác cả ra tay lại quả quyết như vậy, chỉ trong một đêm, nhà họ Tống đã lâm vào cảnh diệt vong.”
Hoàng Tú Tú cảm thán, trong đầu hiện lên trận chiến đấu trong cơn mưa lớn ngày hôm qua, thanh niên một tay bung ô bất khả chiến bại, liệu có thể bó tay nhận thua như vậy sao?
Tuy nhiên, Hoàng Tú Tú thực sự không nghĩ nhà họ Tống có thể lật bàn để trở lại.
“Sớm biết sự việc tới như thế này, tối hôm qua cũng không cần thiết phải xin lỗi Sở Trần anh ạ.”
Hoàng Tú Tú nói.
Hoàng Ngọc Hải cau mày, “Mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.”
Một cái ngày sinh tháng đẻ có thể khiến sư phụ Khuê Lâm Đạo Tôn của hắn trực tiếp bỏ rơi hắn mà đi, thân phận của Sờ Trần nhất định không chỉ là con rể nhà họ Tống đơn giản như vậy.
Hoàng Ngọc Hải suy đoán, cái
mà Sở Trần dựa dẫm vào chính là Kỳ môn sau lưng anh ta.
“Có lẽ, lần này, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy con át chủ bài thực sự của Sở Trần.”
Hoàng Ngọc Hải tự nhủ.
“Ca ca, anh cho rằng… Sở Trần vẫn còn con át chủ bài sao?”
Hoàng Tú Tú trợn tròn mắt.
“Cùng chờ xem.”
Hoàng Ngọc Hải nói, “Sở Trần cho anh cảm giác không có đơn
giản như vậy.”
Hoàng Ngọc Hải tin tưởng chắc chắn, người có thể khiến hắn kinh ngạc hết lần này đến lần khác sẽ không dễ dàng bị Hoàng Dương hạ gục như vậy.
Huống chi, ngày hôm qua Sờ Trần đơn thương độc mã, ngay cả Hắc Diệu Đường cũng không ngăn được hắn.
Không ai biết điểm giới hạn của Sở Trần là ở đâu.
Một trận phong ba bùng lên ở thành phố Thiền Thành, cả nhà
họ Tống nằm trong tâm bão, chỉ qua một đêm đã lung lay sắp đổ.
Vào lúc giữa trưa.
Hoàng Giang Hồng bước ra từ thư phòng.
Trong những năm gần đây, công việc kinh doanh của nhà họ Hoàng được giao cho bảy người con trai quản lý, ông yêu thích sự thanh nhàn, dành phần lớn thời gian để trong thư phòng đọc sách viết chữ.
Trước bàn ăn.
Hoàng Giang Hồng lấy ra bảy lượng và rót một ly rượu.