Có năm đại tông sư Dược Cốc tương trợ, còn có Giang Khúc Phong, Sở Trần hoài nghi hắn hiện tại cũng đang ở Hoa Đằng.
Lực lượng như vậy cùng cộng lại, tuyệt đối không thua kém đoàn võ giả Hương Sơn.
Phỏng chừng đoàn võ giả Hương Sơn cũng sẽ không nghĩ tới, lúc bọn họ xuất phát, mục tiêu chỉ là một tiên thiên võ giả như Sở Trần.
Đi được nửa đường, lại đột nhiên xuất hiện đội ngũ Dược Cốc.
Và cho đến bây giờ…
Lực lượng bên người Sở Trần thậm chí vượt qua đội ngũ này.
Tiểu Thu, đi, tôi dẫn cậu đến Hoa Đằng
uống trà sáng.” Sở Trần gọi Tống Thu, phụ trách lái xe.
Bên trong xe.
Tống Thu do dự một chút, nói: “Anh rể, ngày mốt em sẽ nhập ngũ báo cáo, anh có thể…”
“Đêm nay trở về bố trí cho cậu một cái trận pháp.” Sở Trần không đợi Tống Thu nói xong, thường xuyên mời Tống Thu làm người công cụ, ngẫu nhiên cũng phải thỏa mãn nhu cầu của hắn một chút.
Tống Thu mừng rỡ.
Anh rể thật tốt.
Không chỉ hao hết tâm tư cho hắn hoàn cảnh tu luyện tốt, còn mang theo hắn lao dật
kết hợp, sáng sớm đi Hoa Đằng uống trà.
“Đúng rồi, chỉ có hai người chúng ta sao?” Lúc sắp tới Hoa Đằng, Tống Thu nói: “Mấy ngày nay ông nội cũng rất nhàn rỗi.”
“Lão gia tử xương cốt yếu ớt, chịu không nổi giày vò.” sở Trần trả lời.
Uống trà sáng tính là giày vò gì?
Tống Thu tỏ vẻ không hiểu.
Khách sạn Hoa Đằng .
Ồ tô đến máy bay rồi đến xe, kinh thành đến Thiền Thành mệt nhọc, đội ngũ võ giả Hương Sơn đại đa số lúc này đều đang ngủ say.
Huyền Minh trưởng lão không ngủ được.
Ông ta khẩn cấp muốn xông vào Tống gia, bắt Sở Trần ra, trách cứ năm tội của anh.
Huyền Minh trưởng lão đi ra cửa khách sạn, trong điện thoại nhìn thoáng qua ảnh chụp của Sở Trần, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “Sở Trần? Mặc kệ ngươi đã từng nhấc lên bao nhiêu sóng gió, mặc dù nơi này là địa bàn của ngươi, Thiền Thành, chỉ cần ngươi dám xuất hiện ở trước mặt ta, lão phu
nhất định để cho ngươi nhận tội đền tội!”
Huyền Minh trưởng lão sải bước tiến lên.
Một chiếc xe gần như lướt qua người ông ta ở trước cửa khách sạn phanh gấp.
“Anh rể, em đụng phải người rồi.” Trong xe, Tống Thu hô to: “Lão già kia thật xấu!”
Tống Thu rất tức giận.
Xe của hắn đã sắp đến cửa khách sạn Hoa Đằng, đang chậm rãi giảm tốc độ, lão nhân gia tóc bạc này đứng bất động ở cửa, Tống Thu nằm mơ không nghĩ tới, lão gia hỏa lại đi ra ngoài khi xe của hắn sắp tới…
Đây là đụng quang minh chính đại.
Tống Thu đẩy cửa xuống xe, lúc này trưởng lão Huyền Minh đã lui về phía sau hai bước, nhướng mày.
“ở đây có camera giám sát.” Tống Thu trầm giọng mở miệng: “Nghe thấy không?”
Cũng không phải Tống Thu không kính già yêu trẻ, chẳng qua, Tống Thu từ trước đến nay đối với loại hành vi giả vờ đụng của lão nhân gia này cực kỳ khinh thường.
Không thể tưởng được hôm nay mình lại còn tự mình gặp phải.
Huyền Minh trưởng lão không muốn so đo với Tống Thu.
Lần này mục tiêu đến Thiền Thành chỉ có một, trưởng lão Huyền Minh không muốn rắc
rối.
Sở Trần cũng đẩy cửa xuống xe, ánh mắt nhìn thoáng qua trưởng lão Huyền Minh.
Khi xe sắp đụng phải Huyền Minh trưởng lão, Huyền Minh trưởng lão phản ứng cực nhanh, ổn định thân thể, điểm này, Tống Thu nhìn không ra, Sở Trần nhìn thấy rõ ràng.
Đây là một võ giả, hơn nữa, thực lực cường đại.
Ánh mắt Huyền Minh trưởng lão cũng theo bản năng liếc mắt nhìn Sở Trần một cái, sau khi Sở Trần cùng ông ta lướt qua, trong đầu Huyền Minh trưởng lão một đạo thân ảnh như tia chớp xẹt qua, vội vàng lấy điện thoại ra, so sánh hình ảnh trong điện thoại: “Sở Trần?”
Huyền Minh trưởng lão thốt ra.
Vừa mới nói xong nếu sở Trần xuất hiện ở trước mặt ông ta, nhất định để cho Sở Trần nhận tội đền tội, Sở Trần liền xuất hiện.
Nhanh hơn Tào Tháo.
Tống Thu nhìn chằm chằm Huyền Minh trưởng lão: “ông cũng từng nghe qua đại
danh anh rế tôi a.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!