Qua Ai
Ngải Nhĩ Mạc Tháp càng sẽ liên hợp lực lượng chính phủ, toàn lực truy bắt đạo tặc Hỏa Yến
“Xem ra, người anh nhìn thấy tối hôm qua, đúng là đạo tặc Hỏa Yến.” Giang Ánh Đào nhìn Sở Trần.
Thần sắc Sở Trần hơi biến ảo một chút, Giang Khúc Phong nghe vậy cũng nhìn chằm chằm Sở Trần.
“Hắn cũng là người trong kỳ môn, còn biết thuật cách không khống chế vật của phái Thiên Cơ.” Trong lòng Sở Trần vẫn là đang kháng cự đạo tặc Hỏa Yến là người phái Thiên Cơ.
Đồng tử Giang Khúc Phong co rụt lại, há miệng muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Ba người nhìn nhau một cái.
“Cáp Duy đã chết, ai còn có thể tới tìm chúng ta?” Giang Ánh Đào thốt ra, thần sắc đột nhiên ngưng trọng vài phần: “Người cuối cùng Cáp Duy gặp tối hôm qua là chúng ta.”
“Tôi đi mở cửa.” Sở Trần vẫn bình tĩnh, mở cửa phòng.
Một đám người đồng loạt xông vào, rất nhanh liền vây quanh ba người Sờ Trần.
A Hi Nhĩ bước chân vững vàng, đi vào, vẻ mặt lãnh khốc, sắc bén nhìn chằm chằm Sở
Trần: “Cáp Duy thiếu gia đã chết rồi.”
Sở Trần nghe không hiểu.
Giang Ánh Đào phối hợp toát ra bộ dáng kinh hãi thất sắc: “Đây… làm sao có thể?”
“Cáp Duy thiếu gia vừa mới gặp các người, trở về liền bị cướp giết, các người không thể trốn tránh nhiệm.” A Hi Nhĩ lạnh lùng nói: “Dần tất cả đi.”
A Hi Nhĩ vung tay lên, khóe miệng mờ ảo nhếch lên.
Cáp Duy thiếu gia bị giết, quả thật khiến A Hi Nhĩ cũng cảm thấy cực kỳ chấn động.
Thế nhưng, chỉ có hắn biết trước khi Cáp Duy thiếu gia bị giết đã gặp qua vị Jono Taro
đến từ tập đoàn tài chính Kim Lăng Nhật Bản này.
A Hi Nhĩ nghĩ đến Cáp Duy thiếu gia đã nói qua, muốn cho Jono Taro một cái bẫy.
Trước mắt này… không phải là một cái bẫy?
A Hi Nhĩ lập tức triệu tập mười mấy người, xông lên khách sạn.
Dư quang ánh mắt liếc mắt nhìn Kiyomi
Inoue một thân kimono da thịt bóng loáng trắng nõn, A Hi Nhĩ thầm nuốt nước miếng.
Cáp Duy thiếu gia dùng sinh mệnh của mình làm cục, nhất định phải vững vàng nắm lấy.
Theo bàn tay to của A Hi Nhĩ vung lên, rất nhiều tay đấm xông lên.
Bóng dáng Giang vệ sĩ chợt lóe, trong nháy mắt, từng người ngã xuống đất, tiếng kêu rên đầy phòng.
Sắc mặt A Hi Nhĩ biển đổi, chợt lui về phía sau đến vị trí cửa phòng: “Các người lại còn dám phản kháng? Tôi nói cho các người biết, đây là Sa Quốc, anh nghĩ anh đang ở Nhật Bản sao?”
Giang Ánh Đào phiên dịch đại khái tình
huống cho Sở Trần.
Sở Trần cười lạnh: “Cô nói cho hắn biết, Jono Taro tôi chưa từng sợ ai? Bất kể là Nhật Bản hay Sa Quốc, Jono Taro tôi chưa từng sợ ai.”
Giang Ánh Đào phiên dịch qua.
A Hi Nhĩ tức giận mà cười: “Jono Taro, nhớ kỹ lời nói của anh. ”
Sở Trần thuận tay cầm lấy một ly rượu ném về phía A Hi Nhĩ, A Hi Nhĩ không có cách nào né tránh, trực tiếp bị ly rượu đập trúng đầu.
Leng keng vỡ vụn.
A Hi Nhĩ lảo đảo lui về phía sau, thân thể
đụng vào tường, sờ đầu, máu tươi chảy xuôi.
“Anh chết chắc rồi!” A Hi Nhĩ té chạy ra ngoài.
Những lời cuối cùng không cần Giang Ánh Đào phiên dịch, sở Trần cũng đại khái có thể đoán ra.
“Thả ngựa lại đây!” sở Trần cười lạnh: “Jono Taro tôi chưa từng sợ ai?”
Cho dù đắc tội Ngải Nhĩ Mạc Tháp, đại náo thành phố Riyadh Sa Quốc…
Jono Taro tôi, dám làm dám chịu.
???
Giang Ánh Đào yên lặng nhìn Sở Trần.
Cô hiểu được ý tứ của Sở Trần, đối phương tận lực gây khó dễ, muốn đem cái chết của Cáp Duy có liên quan đến bọn họ, Sở Trần đơn giản lấy bất chấp thân Jono Taro, cho dù anh đại náo thành phố Riyadh, đó cũng là trách nhiệm của Jono Taro.
“Ra khỏi đây trước đi.” Giang Ánh Đào nói, không thể không nói, cái chết của Cáp Duy đã làm đảo lộn tất cả kế hoạch của bọn họ, việc cấp bách của bọn họ là đổi chỗ khác,
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!