Lông mày Tống Trường Thanh hơi nhíu lại, ánh mắt hướng về phíaTống Nhan, “Nhà họ Hạ nói sao?”
“Người đại diện của nhà họ Hạ, Hạ Ngôn Hoan tiên sinh nói rằng tòa nhà Kim Than cũng là sự lựa chọn đầu tiên của ông ấy.” Tống Nhan đáp.
“Hạ Ngôn Hoan?”
Tống Trường Thanhcó chút ngoài ý muốn, sau đó liền nở nụ cười, “Nhà họ Hạ là hổ của Dương Thành, cho dù là ờ Thiền Thành, cũng phải chọn đỉnh núi cao mà ở nha.”
Sau khi Tống Thiên Dương và Tống Mục Dương đều đã báo cáo xong, Tống Trường Thanh chuyển chủ đề, “Mọi người đều biết rằngvào ngày mốt sẽ diễn ra lễ khai mạc Kim Than Thành, đối với Thiền Thành mà nói, đó là một cơ hội phát triển. Vì vậy, cuộc thi múa sư tử đoạt Thanh,
tất cả các gia tộc lớn đều muốn tranh giành nó, muốn một lần đoạt Thanh.”
Tống Trường Thanh liếc nhìn Tống Thiên Dương, sau đó lại nhìn Tống Mục Dương, chậm rãi nói, “Ngày mốt, điều cha muốn thấy là hai con sư tử của nhà họ Tống hãy cùng nhau hợp tác, lấy đoạt Thanh làm trọng”.
Hết thảy, lấy đoạt Thanh làm trọng.
Tống Thiên Dương đương nhiên hiểu ý của cha mình, lập tức gật đầu, “Trong khoảng thời gian này, Tiểu Thu đã rất chăm chỉ luyện tập.Đuôi sư tử là một đệ tử rất mạnh của Quần Anh quyền quán, hai người phối hợp rất ăn ý,ngày hôm sau vào buổi lễ đoạt Thanh, Tiểu Thu nhất định sẽ nỗ lực và cố gắng hết sức.”
“Hai anh em Khánh Ưng và Khánh Hạc chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng.”
Tống Mục Dương nói, nhìn Tống Thiên Dương với một nụ cười, “Tôi đề nghị, ngày mốt tranh tài, hãy để cho hai anh em Khánh Ưng và Khánh Hạc chịu trách nhiệm ngăn chặn những con sư tử khác,Tiểu Thu chịu trách nhiệm đi lên đoạt Thanh.”
Ngay khi lời nói vừa rơi xuống, ngay cả Tống Thu cũng không khỏi sững sờ.
Hắn dù không có liên hệ với chuyện gia tộc như thế nào, nhưng hắn cũng biết được buổi lễ đoạt Thanh là cơ hội cực lớn để thể hiện bộ mặt của bản thân.
Gia đình nhà Tống Mục Dương thế mà chủ động nhượng bộ.
“Được, ta rất mong đợi màn biểu diễn của mọi người.”
Tống Trường Thanh nói một cách mạnh mẽ, sau đó nhìn về phía Sở Trần, “Ngày mốt, Sờ Trần cũng chú ý đến hình tượng của mình. Bức chữ mà thiếu gia Hạ Bắc đã viết, có cơ hội rất lớn được chọn làm ‘Thanh’ treo trên đỉnh.”
Tống Khánh Bằng nhìn Sở Trần với vẻ ghen tị.
Hắn đã nghe nói Thiếu gia Hạ Bắc đích thân viết bức chữ đưa cho Sở Trần tham gia sự kiện với danh nghĩa Sở Trần.
Thật không hổ là Sở Tiểu Mật.
Hạ Bắc thiếu gia đâycũng sủng ái hắn quá mức đi.
Sau bữa tối.
Gia đình Tống Thiên Dương trở về biệt thự của gia chủ, vợ chồng Tống Vân và Tống Tình đều đang đợi.
Họ là những phụ nữ đã có gia
đinh cho nên không đủ điều kiện để tham dự buổi họp mặt gia đình.
Sở Trần thi khác, dù địa vị con rể ở nhờ có thấp đến đâu, anh ta cũng là người nhà họ Tống.
“Ý của Tống Mục Dương là gì?”
Lâm Tín Bình không khỏi sững người sau khi nghe được nội dung cuộc họp, “ông ta vậy mà thực sự đã nhượng bộ, cho Tiểu Thu một cơ hội đề đoạt Thanh?”
“Chẳng lẽ là tự biết bản thân không có cơ hội đoạt Thanh, dứt
khoát nhượng bộ, trước mặt lão gia tử muốn biểu hiện một phen?”
Chu Kiếm suy đoán.
“Cuộc cạnh tranh sắp tới chắc chắn là rất khốc liệt. Không ai có thể có 100% cơ hội chiến thắng.”
Tống Thiên Dương nói, “Nói không chừng thật sự có ngựa ô nổi lên và chiến thắng trong hỗn loạn. Loại tỷ lệ này không phải là không có. Dù sao, cũng chỉ là cố gắng đoạt Thanh, chứ không phải đánh bại tất cả.”
“Tiểu Thu, sân khấu khi đoạt
Thanh có hơi cao. Khi leo lên, hãy cẩn thận.”
Sở Trần đột ngột nói, “Họ chủ động nhượng bộ, nói không chừng, là sợ bị ngã xuống.”
“TốngKhánh Ưng, cũng giống như Tiểu Thu, đều đã tập luyện võ thuật tại Quần Anh quyền quán từ khi còn nhỏ, thậm chíthực lực của hắn còn tốt hơn Tiểu Thu, còn về TốngKhánh Hạc, tôi nghe nói, trước đó mấy năm cũng đã đi tầm sư học đạo, ba năm trước mới trở về nhà.”
Lâm Tín Binh chế nhạo, lạnh lùng
nhìn Sở Trần, “Bọn họ sẽ sợ ngã sao?”
“Sở Trần, nếu là cậu, thậm chí còn không có can đảm để leo lên.”
Chu Kiếmnhịn không được trêu tức.
“Có lẽ là bởi vì đã xúc phạm Hoàng ngũ gia, Tống Mục Dương một nhà không dám quá chói mắt trong buổi lễ đoạt Thanh.”
Tống Tình đột nhiên phán đoán.
“Sở Trần, anh vừa rồi là có ý gì?”
Tống Nhan không khỏi hỏi, cô cảm thấy được trong lời nói của Sở Trần có ẩn ý gì đó.
Sở Trần nở nụ cười, “Vì bọn họ không sợ ngã, vậy nên bọn họ có lẽ muốn nhìn thấy Tiểu Thu ngã.”
Đồng tử của Tống Nhan co rút lại.