Trong võ quán, thêm vài người bước ra.
“Quán chủ.”
“Hôm nay thật trùng hợp, quán chủ cũng ở đây.”
“Cái gì màTriệu Sơn, chọn thời
điểm cũng không tốt a.”
Rất nhiều đệ tử của Võ quán Vinh Diệu Quyền hai mắtđều sáng rực, vô cùng kích động và mong chờ nhìn về phía trước.
“Chú Hân.”
Vinh Đông bước tới.
Quán chủVõ quán Vinh Diệu Quyền, Vinh Hướng Hân.
Vinh Hướng Hân gật đầu, lập tức nhìn về phía Triệu Sơn, liếc mắt lạnh lùng, “Võ quán Vinh Diệu Quyền không phải là nơi ngươi có thể ngông cuồng.”
“Quán chủ của Võ quán Vinh Diệu Quyền!”
Đôi mắt Tống Nhan bất giác mờ to mấy phần, “Nghe nói ông ta là cao thủ được xếp hạng ờ Thiền Thành.”
“Đi thôi.”
Sở Trần đưa Tống Nhan ra ngoài, “Không có gì để xem nữa
rôi.
Tống Nhan không do dự, đi theo Sở Trần ra khỏi Võ quán Vinh Diệu Quyền.
Sau khi lái xe đi, Tống Nhan vẫn có cảm giác như đang ở trong mơ.
Cô cứ tưởng mình sẽ gặp nguy hiểm, nhưng không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết một cách quá trùng hợp như vậy.
“Nghĩ không ra, đầu óc của anhvẫn là tỉnh táo. Biết sau khi quán chủ Võ quán sau khi đánh
bại Triệu Sơn sẽ không để chúng ta đi.”
Tống Nhan nói.
“Hắn đánh không lại.”
Sở Trần lắc đầu, “Anh rời đi bởi vì, thật sự là không có gì đáng xem.”
Sờ Trần thở dài, “Bà xã, anh thật sự biết đánh nhau, nếu như sớm biết người quán chủ này thực lực không thể chịu nổi, anh còn lười nhác tới phá quán.”
Tống Nhan,”…”
Võ quán Vinh Diệu Quyền.
Oanh! Một thân ảnh ngã bay ra ngoài.
Toàn bộ Võ quán Vinh Diệu Quyềnlặng ngắt như tờ, hoàn toàn im lặng.
Người bị đánh bại không ngờ lại là quán chủ của Võ quán Vinh Diệu Quyền, Vinh Hướng Hân.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào một người.
Bắc quyền Triệu Sơn.
Triệu Sơn đi đến trước mặt Vinh Hướng Hân, nhẹ nhàng lắc đầu, “Đây là ngày đầu tiên ta đến Thiền Thành. Vinh Diệu Quyền võ quán là nhà thứ nhất, nhưng chắc chắn sẽ không phải là võ quán cuối cùng.”
Vẻ mặt của Triệu Sơn có chút trầm ngâm, “Cái bảng hiệu võ quán này ta sẽ mang đi. Sau một thời gian, ta sẽ tổ chức một buổi triển lãm các bảng hiệu của các Võ quán, để cho mọi người thấy được Nam quyền của các ngươi đến tột cùng yếu như thế nào.”
Tống Nhan lái xe về nhà, cô
không tin những gì Sở Trần nói, quán chủ Võ quán Vinh Diệu Quyền lại không phải là đối thủ của người kia được.
Hai người đi ngang qua khu vực mai hoa thung, một con sư tử nhảy xuống, Tống Thu mồ hôi nhễ nhại, “ông nội nói, bữa tối hôm nay của gia đình sẽ được dọn ra đúng vào lúc bảy giờ. Nhân tiện …”
Tống Thu liếc nhìn Sở Trần, “Ông nội đặc biệt nói, Sở Trần, anh cũng có thể tham gia yến tiệc gia đình.”
Sở Trầnnhẹ nhàng híp mắt cười.
Mỗi tháng sẽ có một hoặc hai bữa tiệc linh đình trong nhà họ Tống, nhưng hắn chưa bao giờ có tư cách tham gia.
Lần này, cũng là vì cho Hạ Bắc mặt mũi.
Dù sao, hắn còn đang sở hữu một bức chữ do Hạ Bắc viết nhưng được ký tên bởi Sở Trần, trong mắt lão gia tử, bức chữ này có cơ hội cao được chọn làm ‘Thanh’ của cuộc thi đoạt Thanh tại Kim Than Thành.
Tống Nhan vừa định rời đi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, “Đúng rồi, Tiểu Thu, lúc chúng ta trở về, có đi ngang qua Võ quán Vinh Diệu Quyền, thấy bên ngoài có rất nhiều người tụ tập vây xem. Không biết đã xảy ra chuyện gì. Cậu có thể đi nghe ngóng xem thế nào.”
“Cái này thì quá đơn giản.”
Tống Thu bỏ đầu sư tử xuống, đi tới ghế bên cạnh, cầm điện thoại lên, “Em ở trong hội nhóm về các Võ quán Thiến Thành, nếu có tin tức gì của Võ quán Vinh Diệu Quyền, trong nhóm nhất định sẽ
có người thảo luận…”
Giọng Tống Thu đột ngột dừng lại, trợn to hai mắt.
“Võ quán Vinh Diệu Quyền bị người tới phá quán, Quán chủVinh Hướng Hân đích thân ra taycũngđã bị đánh bại.”