Vẻ mặt quản lý Bạch có chút mù mịt vì rõ ràng ông ta không biết tên bài nhạc.Đây là bài tửu của Tử Kiều, một ngày cô có thể chơi rất nhiều bài nhạc khác nhau nhưng riêng bài này luôn được chơi mỗi ngày.
Ông ta từng để ý, khách đến đều rất thích bài nhạc này khi nghe qua ai cũng muốn biết tên chỉ là khi nghe tên rồi, người nào cũng bảo lạ quá.
Giờ qua miệng của Lâm Trí Viễn ông ta mới biết đây là bài nhạc mang tên Họa Tâm.
- Tôi không rõ nữa để tôi hỏi thử...
Nhưng chưa kịp nói hết câu, ông ta đã thấy Ngô Trí Viễn sãi bước qua sảnh lớn. Lúc này buổi chơi nhạc của Tử Kiều cũng vừa kết thúc.Cô cúi đầu chào khán giả, rồi chậm rãi rời khỏi sân khấu. Dù Ngô Trí Viễn chỉ thấy một bên sườn mặt của Tử Kiều nhưng anh ta lại thấy khá quen.
Sở dĩ lúc đầu Ngô Trí Viễn thắc mắc bài nhạc này, vì có lần anh ta đã từng nghe Doãn Nguyệt Nhan đánh rồi vào lúc sinh nhật mười tám tuổi của Ngô Uyển. Do bị thu hút nên anh ta nhớ mình có hỏi qua Doãn Nguyệt Nhan về cái tên bài nhạc.Cho nên khi nghe qua cô gái kia chơi anh ta liền nhận ra.
Chỉ là một điệu nhạc piano cũng không nói lên vấn đề gì cả.Anh ta muốn đứng đợi cô gái kia ra về, xem thử dung mạo của cô gái đó ra sao.Không hiểu sao trong lòng anh ta có một nghi ngờ lạ thường.
Quản lý Bạch thấy Ngô Trí Viễn cứ đứng chờ không có ý rời đi,ông ta suy ngẫm chẳng lẽ anh ta nhìn trúng Tử Kiều rồi sao.
Nên mới cố ý đứng đây đợi người, nhưng Tử Kiều hiện tại trên dưới Hy Viên ai cũng rõ cần được bảo hộ một cách an toàn nhất. Do ông quản chặt trên dưới nhân viên của nhà hàng nên không ai dám nói ra nói vào. Nhưng trong lòng từng người đều hiểu rõ cô gái mang tên Tử Kiều kia hiện tại là đối tượng được Chủ Tịch bọn họ để mắt đến.Cũng không rõ trong lòng Chủ Tịch của bọn họ đặt Tử Kiều ở vị trí nông sâu ra sao.Nhưng chỉ cần rõ cô gái ấy bọn họ không được phép chạm đến,tức nhiên người ngoài cũng thế.
- Sao cô gái kia lâu ra vậy?
Ngô Trí Viễn cắt ngang suy nghĩ của Quản Lý Bạch, khó hiểu nhìn ông ta.
Thì ra tiên đoán của ông ta là đúng, Bạch Hồ cười gượng.
- Ý cậu muốn hỏi cô gái chơi đàn sao?
- Đúng vậy, chứ ông nghĩ tôi rảnh rỗi đứng đây chơi với ông sao.
Ngô Trí Viễn có chút không vui, giống như sự bực bội dồn nén đều xả vào người Quản Lý Bạch.
Khớp hàm Bạch Hồ cứng ngắt, cố gặng nặng ra nụ cười giả trân. . Truyện Hệ Thống
- À..cô ấy về rồi..
Ngô Trí Viễn cau mày.
- Tôi đứng ở đây từ lúc giờ có thấy cô ấy bước ra đâu.
Bạch Hồ giật giật mép môi.
- À, cô ấy đi đường sau khuôn viên.
Nhưng có đánh chết ông ta sẽ không dám khai ra, đi dọc theo khuôn viên nhà hàng là có thể qua khu chung cư cao cấp.Mà nơi đó chính là căn hộ của chủ tịch họ..
Ngô Trí Viễn cào tóc, bực bội xoay người.
- Lần sau ông nên nói sớm hơn, được rồi đem thức ăn vào phòng cho tôi đi, như những món cũ..
- ..........
Bạch Hồ sờ mũi, món cũ của anh ta là món nào, rõ ràng gần một năm nay rồi anh ta có đến đây đâu. Ông ta có là thần thánh cũng khó mà nhớ nổi..
....
➡️➡️➡️👍👍👍
Năm Mới tết đến, Yến xin kính chúc các bạn đọc của Yến có một mùa xuân vui vẻ bên gia đình và người thân.Mong năm mới những điều tốt đẹp sẽ đến với các bạn, miệng luôn cười vui vẻ, tiền vào mạnh mẽ, cái gì cũng được suôn sẻ, để sống tiếp một cuộc đời thật là đẹp đẽ. Và nhớ là luôn ủng hộ mọi tác phẩm Y ra mắt nhé.Love All.😘😘😘😘🥰🥰🥰